Nguyễn Quốc Trung
Nguyễn Quốc Trung
- Vào trang riêng của tác giả
- Xem tất cả các sách của tác giả
Thành Phố Độc Thân:
“… Khế ngồi xuống một cách miễn cưỡng, đầu óc vẫn còn nghĩ tới những lời nói của má Lan khiến anh chạnh lòng. Lan hiểu được tâm trạng của Khế, cô kéo anh vào mình và lần mở cúc áo cho anh. Tiếng cô thoang thoảng bên tai anh thì thào:
– Đừng sợ, đây là thế giới của chúng mình, anh à.
– Nhưng anh sợ.
– Sợ gì?
– Không biết nữa.
Lan mỉm cười lắc đầu, cái lắc đầu thật duyên dáng:
– Chúng mình không còn ngây thơ nữa, quỹ thời gian yêu nhau không còn nhiều, phải sống cho nhau, mình phải biết tận hưởng những gì cuộc đời này đem lại. Mình phải tận hưởng…
Tiếng người con gái nhỏ dần, như thì thầm bên tai anh. Người Khế bừng lên cảm hứng tình yêu. Anh xiết lấy cô và nhẹ nhàng cởi áo người yêu.
Khế sững người trước vòm ngực căng của người đàn bà. Lan ngả đầu vào vai anh nhưng vẫn đủ tỉnh táo ngăn bàn tay người đàn ông lần vào ngực mình. Vòm ngực nõn nà, cặp vú rắn như chuốt bằng đá hồng, cô kiên quyết không cho bất cứ ai chạm vào coi như đó là chốn thiêng liêng. Nhưng rồi họ lại cuốn vào nhau, hai người bật lên tiếng kêu không rõ lời. Tiếng người con gái thì thầm những lời ngọt ngào vào tai anh:
– Em muốn có con, muốn làm mẹ.
– Chúng ta sẽ có nhiều con, em nhé!
Hai người quấn lấy nhau, tiếng cô gái rên lên:
– Anh. Anh. Anh
Cho tới khi hai người nằm dài bên nhau, Lan buột miệng:
– Chết cha, hôm nay ngày xấu
…
Lan cuốn nhanh tấm vải trải giưởng, đưa vào phòng tắm xả nước, chị như muốn giấu Khế điều mà người con gái nào cũng lo. Rồi Lan mở tủ lấy tấm vải trải giường mới thay vào. Chị liếc Khế, anh vẫn chưa hiểu việc làm của chị. Lan thấy nhẹ nhõm. Chị hôn anh rồi đi xuống tầng dưới.
Khế bâng khuâng mãi trong nếp giường trải nệm mút bọc vải trăng tinh, mùi dầu thơm thoang thoảng, thật quyết rũ, phải một lúc lâu anh mới ngủ được…”.
Mời bạn đón đọc.
Thành phố độc thân
Không biết tại sao người ta đặt tên cho nghĩa địa ấy là “thành phố độc thân”. Có lẽ chỉ đơn giản vì “Con người ta khi nhỏ chơi thành bầy bạn, lớn lên cặp thành đôi và khi về với đất nằm một mình”. Tựa đề tác phẩm Thành phố độc thân của nhà văn Nguyễn Quốc Trung được giải thích đơn giản nhưng lại đau đáu nỗi niềm như thế. (Nguyễn Quốc Trung, NXB Văn học, 2008).
Không biết tại sao người ta đặt tên cho nghĩa địa ấy là “thành phố độc thân”. Có lẽ chỉ đơn giản vì “Con người ta khi nhỏ chơi thành bầy bạn, lớn lên cặp thành đôi và khi về với đất nằm một mình”. Tựa đề tác phẩm Thành phố độc thân của nhà văn Nguyễn Quốc Trung được giải thích đơn giản nhưng lại đau đáu nỗi niềm như thế. (Nguyễn Quốc Trung, NXB Văn học, 2008).
Những định kiến xã hội, cái đói, cái nghèo đã khiến Khế, Hoan, Đổng, bố già… trở thành tay sai cho cai đầu dài với những mưu ma chước quỷ để giật tiền họ hàng của những người đã chết được đem đi chôn tại cái nghĩa địa mà người ta thường gọi là thành phố độc thân. Và cũng tại đây Khế bị vu oan phải bước vào vòng tù tội.
Trong trại tù, Khế đã gặp và yêu Lan. Sự bao dung của những người quản giáo đã giúp họ tìm được hạnh phúc trong chốn cải tạo. Nhưng khi mãn án, trở về với cuộc sống, với xã hội, họ đã gặp nhiều khó khăn khi đối mặt với mưu sinh. Những xung đột mãnh liệt, giằng xé để là người lương thiện và khát khao về một gia đình khiến Khế đi vào con đường bế tắc và không biết làm thế nào để thoát ra khỏi là công dân của thành phố độc thân.
Và họ chờ đợi những điều kỳ diệu, khi Lan nghe trong cơ thể mình “có tiếng quẫy nhẹ thì bản năng người mẹ thức dậy”. Sẽ có một cái đám cưới đơn sơ nhưng đầm ấm, sẽ nuôi dạy con cái nên người… Những khao khát rất đỗi bình thường về một mái ấm gia đình của Khế và Lan, hai con người trôi giữa thành phố độc thân làm lay động lòng người…
Nguyễn Phương
(Nguồn: Báo Người Lao Động)
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn
Thành phố độc thân
Không biết tại sao ngươi ta đặt tên cho nghĩa địa này là thành phố độc thân, có lẽ chỉ đơn giản vì “Con người ta khi nhỏ chơi thành bầy bạn, lớn lên cặp thành đôi và khi về với đất nằm một mình”.
Không biết tại sao ngươi ta đặt tên cho nghĩa địa này là thành phố độc thân, có lẽ chỉ đơn giản vì “Con người ta khi nhỏ chơi thành bầy bạn, lớn lên cặp thành đôi và khi về với đất nằm một mình”.
Những định kiến xã hội, cái đói cái nghèo đã khiến những con người như Khế, Hoan, Đổng, bố già… trở thành tai say cho cai đầu dài với những mưu ma, chước quỉ để giật tiền họ hàng của những người đã chết được đem đi chôn tại cái nghĩa địa mà người ta thường gọi là thành phố độc thân này. Và cũng tại đây Khế bị vu oan phải bước vào vòng tù tội.
Khế và Lan đã gặp nhau, yêu nhau trong trại tù. Sự bao dung của những người quản giáo đã giúp họ tìm được hạnh phúc trong chốn cải tạo. Khi mãn án, trở về với cuộc sống, với xã hội, họ đã gặp nhiều khó khăn khi đối mặt với mưu sinh.
Những xung đột mãnh liệt, giầy xé để là người lương thiện và khát khao về một gia đình khiến Khế đi vào con đường bế tắc và không biết làm thế nào để thoát ra khỏi là công dân của thành phố độc thân.
“Mặt trăng đang sáng dần. Cô nghe trong mình có tiếng quẫy nhẹ, bản năng người mẹ thức dậy. Chắc chắn Khế trở về, mình sẽ làm thêm để anh ấy có tiền đi học. Rồi hai đứa sẽ tổ chức đám cưới đơn sơ nhưng đầm ấm, mình sinh con cho anh ấy. Hai đứa sẽ nuôi dạy con nên người, con mình phải trở thành tri thức, có việc làm ổn định.”
Những khao khát rất đỗi bình thường về một mái ấm gia đình của Lan liệu có thành hiện thực?
Người đọc hãy tìm câu trả lời trong cuốn Thành phố độc thân. Tác giả: Nguyễn Quốc Trung. Sách do Youbooks – Vinabook liên kết xuất bản.
H.D
(Nguồn: Báo Thể Thao & Văn Hoá).
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn