Giới thiệu sách Số Đỏ – Tác Phẩm Văn Học Trong Nhà Trường
Số Đỏ – Tác Phẩm Văn Học Trong Nhà Trường:
“Trên hè, dưới bóng cây gạo, một ông thầy số đã có tuổi bình tĩnh nhìn cái tráp, nghiên mực, miếng son, ống bút, với mấy lá số tử vi mẫu, thỉnh thoảng lại ngáp một cái như một nhà triết học chân chính. Cách đấy mười bước, Xuân Tóc Đỏ ngồi tri kĩ với một chị hàng mía. Thương mại? Không! Ấy là một cuộc tình duyên, với, hơn nữa – theo lối gọi của những ông làm báo – một cuộc tình duyên của Bình dân (Chữ B hoa)”.
Là vì Xuân Tóc Đỏ cứ sấn số đưa tay ra toan cướp giật ái tình….
– …. Cứ ỡm ờ mãi!
– Xin một tị! Một tị tỉ tì ti thôi!
– Khỉ lắm nữa!
– Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn….
– Thật đấy! Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ. Nhưng này! Duyên kia ai đợi mà chờ? Tình kia ai tưởng mà tơ tưởng tình? Hàng đã ế bỏ mẹ ra thế này này, mua chẳng giúp lại chỉ được cái bộ ếm….
Xuân Tóc Đỏ đứng phăng lên, anh hùng mà nói dỗi:
– Đây không cần!
Chị hàng mía lườm dài một cái, cong cớn:
– Không cần thì cút vào trong ấy có được không?
Xuân Tóc Đỏ lại cười hí hí như ngựa rồi ngồi xuống….
– Nói đùa đấy, chứ đây mà lại chả cần đấy thì đấy cần đếch gì đây? Thôi đi, làm bộ vừa vừa chứ…. Bán một xu nào.
– Ứ! Ừ! Đưa tiền ngay ra đây xem!
Rút ở túi quần sau cái mùi xoa, cởi một nút buộc như một cái tai lợn, Xuân Tóc Đỏ đập đồng hào ván xuống thềm gạch xi măng đánh keng một cái rất oanh liệt. Trong khi chi hàng mía cầm một tấm để dóc vỏ thì Xuân lải nhải tự cổ động cho mình:
– Năm hào còn hai đấy! Tối hôm qua mất ba hào. Thết bạn cẩn thận….Hai hào vé đi tuần trong Hí viện rồi lại bát phở tái năm. Chơi thế mới chanh chứ? Công tử bột thì cũng chúa đến thế là cùng…Ấy ăn tiêu rộng như thế mới chết! Đây bảo đấy về cho đây phải lo thì khỏi ăn chơi, thì đấy mãi chả nghe!
Chị hàng mía làm thinh. Xuân nhồm nhoàm nhai mía, lấy bã ném vào một cái cột đèn. Sau cùng hắn chùi tay vào quần, đứng lên vươn vai….Chị hàng mía đưa trả hào chín tiền thừa thì hắn khoanh tay sau lưng không nhận.
– Bỏ hộ vào túi quần ….Thọc tay vào!
Bực mình, chị hàng để tiền dưới đất thì hắn cúi xuống nhặt lấy vậy.
– Chả nước mẹ gì cả! Than ôi cái cảnh đêm thu tịch mịch càng làm như gợi khách đa sầu!
Vừa hát mấy câu cải lương Nam Kì, hắn vừa đỏng đảnh tiến đến chỗ ông thầy số. Hắn đứng nhìn ông già hồi lâu như một anh dân quê lần đầu đứng trước cái chuồng khỉ của bà Bé Tý, rồi nói lớn:
– Xem một quẻ đây!
Ông cụ tỉnh cơn ngủ gật tức khắc, lôi ngay cái bút lông gài ở tai xuống nhanh nhẹn chẳng kém những thầy cảnh sát lúc biên phạt.
– Hai hào! Hai hào một lá, có bằng lòng thì…
– Một hào đấy! Bói rẻ còn hơn ngồi không.
– Ừ! Thì nhặt tiền đi vậy…
– Thì đặt! Đây không cần!
Hắn ngồi xuống chiếu, để trên nắp tráp hào chỉ. Ông thầy lấy giấy bản, loay hoay mài mực, nhổ hai ba bãi nước bọt vào nghiên mực, rồi cầm bút nói:
– Ngày sinh tháng đẻ, nói ra!
– Hai mươi nhăm tuổi đấy, bố ạ! Tháng mười, ngày rằm, giờ gà lên chuồng.
Ông thầy bò nhoài trên chiếu, trước khi viết lên giấy còn lẩm bẩm đọc trong mồm và bấm trên ngón tay. Xuân Tóc Đỏ khoanh tay quanh hai đầu gối…..” (Trích “Số Đỏ”)
Mời bạn đón đọc.