Giới thiệu sách Truyện Ngắn Hay 2006
Truyện Ngắn Hay 2006:
“Một buổi chiều không nắng, không mưa. Trời hanh hao và nhẹ tênh sắc vàng. Chiều thu thì phải. Ba vác về những bó hom cây. Người cặm cụi bới đất. Dâm những khẩu hom gầy guộc quanh bờ rào. Cặm cụi như đang thiền cùng với những hom cây vô tri giác. Chợt ông cất tiếng. Không thay đổi cử động của mình. Không soi ngắm tận sâu vào đáy mắt, Thế nhưng, tôi biết Ba đang nói với đứa con gái nhỏ của mình:
– Ba tháng nữa thì có hoa, con ạ.
– Hoa gì, ba?
– Hoa trừ tà ma – Ba trả lời – Con sẽ không còn phải sợ ra sau hồi nữa.
Tôi tin lời Ba. Và dường như, từ đấy, tôi ít sợ ma hơn.
Nhiều tháng trôi qua, những khẩu hom cây Ba ươm, giờ đã biến khu vườn nhà tôi thành một ốc đảo hoa vàng. Rực rỡ. Thách thức. Mặc cho nắng và gió Lào quê tôi thiêu đốt. Mặc cho bờ dứa dại vươn những cánh tay dài ngoằng, như muốn nhấn chìm trong mớ gai góc xanh rì của chúng, sự sống vừa mới trổi dậy của loài hoa.
Ngôi xóm nhỏ của những người hồi cư. Nghèo. Khiêm nhường. Buồn tẻ. Nhưng đầy rẫy huyền thoại. Ma và ám ảnh chiến tranh. Lũ trẻ chúng tôi lớn lên cùng với những cuộc rượt đuổi quanh những căn hầm chữ A bỏ hoang. Bên cụm rừng nhỏ không bóng người, đầy rẫy những bụi tre cằn, đêm ngày nghiến răng kẽo kẹt trong tiếng gió não nùng. Trận địa pháo ngổn ngang, vắng lặng. Bầy quạ đen nhớn nhác rồi tác lên những tiếng thất thanh, bay vụt khỏi những ụ pháo lặng câm, cỏ dại vô tâm mọc đầy, phủ khắp. Một đôi khi bắt gặp ở nơi đây, vài dấu hiệu thuộc về con người còn sót lại: Chiếc mũ cối, đôi giày va ta rách nát, tả tơi, bầm dập… Phô bày sự hoang phế, khiến tâm hồn trẻ thơ tôi rùng mình khiếp đảm….”
Mục Lục:
Cúc quỳ
Cuộc chiến tranh giữa
Các nền văn hoá
Người ngắm trăng
Bạn cũ
Trăng treo trên toa tàu
Đường về
Khi những bụi tre gai
Trong vườn trổ hoa
Người giữ cồn
Thập bát điền trang
Mười ba bến nước
Đêm nay có nguyệt thực không?
Gió đắng sân chùa
Thực tế ảo
Gió không ngừng thổi
………….
E-mail 8X gửi người đàn ông úp mặt.
Mời bạn đón đọc.
“Một buổi chiều không nắng, không mưa. Trời hanh hao và nhẹ tênh sắc vàng. Chiều thu thì phải. Ba vác về những bó hom cây. Người cặm cụi bới đất. Dâm những khẩu hom gầy guộc quanh bờ rào. Cặm cụi như đang thiền cùng với những hom cây vô tri giác. Chợt ông cất tiếng. Không thay đổi cử động của mình. Không soi ngắm tận sâu vào đáy mắt, Thế nhưng, tôi biết Ba đang nói với đứa con gái nhỏ của mình:
– Ba tháng nữa thì có hoa, con ạ.
– Hoa gì, ba?
– Hoa trừ tà ma – Ba trả lời – Con sẽ không còn phải sợ ra sau hồi nữa.
Tôi tin lời Ba. Và dường như, từ đấy, tôi ít sợ ma hơn.
Nhiều tháng trôi qua, những khẩu hom cây Ba ươm, giờ đã biến khu vườn nhà tôi thành một ốc đảo hoa vàng. Rực rỡ. Thách thức. Mặc cho nắng và gió Lào quê tôi thiêu đốt. Mặc cho bờ dứa dại vươn những cánh tay dài ngoằng, như muốn nhấn chìm trong mớ gai góc xanh rì của chúng, sự sống vừa mới trổi dậy của loài hoa.
Ngôi xóm nhỏ của những người hồi cư. Nghèo. Khiêm nhường. Buồn tẻ. Nhưng đầy rẫy huyền thoại. Ma và ám ảnh chiến tranh. Lũ trẻ chúng tôi lớn lên cùng với những cuộc rượt đuổi quanh những căn hầm chữ A bỏ hoang. Bên cụm rừng nhỏ không bóng người, đầy rẫy những bụi tre cằn, đêm ngày nghiến răng kẽo kẹt trong tiếng gió não nùng. Trận địa pháo ngổn ngang, vắng lặng. Bầy quạ đen nhớn nhác rồi tác lên những tiếng thất thanh, bay vụt khỏi những ụ pháo lặng câm, cỏ dại vô tâm mọc đầy, phủ khắp. Một đôi khi bắt gặp ở nơi đây, vài dấu hiệu thuộc về con người còn sót lại: Chiếc mũ cối, đôi giày va ta rách nát, tả tơi, bầm dập… Phô bày sự hoang phế, khiến tâm hồn trẻ thơ tôi rùng mình khiếp đảm….”
Mục Lục:
Cúc quỳ
Cuộc chiến tranh giữa
Các nền văn hoá
Người ngắm trăng
Bạn cũ
Trăng treo trên toa tàu
Đường về
Khi những bụi tre gai
Trong vườn trổ hoa
Người giữ cồn
Thập bát điền trang
Mười ba bến nước
Đêm nay có nguyệt thực không?
Gió đắng sân chùa
Thực tế ảo
Gió không ngừng thổi
………….
E-mail 8X gửi người đàn ông úp mặt.
Mời bạn đón đọc.