Giới thiệu sách Một Chút Mưa Thơm
… Để chứng tỏ mình đã lớn, không còn ở lứa tuổi chơi búp bê nữa, tôi đã mang những cô búp bê dễ thương, nhỏ nhắn, xinh đẹp của tôi nhốt vào tủ kính chưng ở phòng khách. Xin lỗi các cô búp bê yêu dấu của chị.Trông các cô đứng ngồi trong tủ kính chị rầu lắm, nhưng mạ đã bảo chị lớn rồi. Ngó quanh quất các cô còn thấy người lớn mô ôm búp bê ru hỡi ru hời không? Đừng buồn chị các cô hí! Chị cũng muốn bồng các cô đi chơi lắm, nhưng ngại chị Hải Cát chê cho là con nít. Chị thích làm người lớn ghê các cô nợ!…Chị ước mong có phép lạ nào đó các cô búp bê dễ thương của chị phút chốc thoát khỏi lớp vỏ nhực cứng ngắc,uyển chuyển bước ra, lớn lên thành người như chị. Chúng ta sẽ làm lễ Đào viên kết nghĩa như mấy ông Lưu Bị, Trương Phi, Quang Vân Trường trong truyện Tam Quốc. Chị em mình thề sống chết có nhau, sức mấy chị Hải Cát ăn hiếp nổi phải không? Chị biết, sống đời sống búp bê các cô buồn lắm. Ai muốn để đâu thì để, na đi chỗ mô thì na, thậm chí có những đấng nhi đồng tinh nghịch, bẻ rời tay chân búp bê để chơi nữa. Ngày xưa (nghe xa xôi nghìn dặm ghê ta!) có vài lần cãi nhau với chị Hải Cát, ức quá chị đã cầm búp bê ném vào người chị ấy, làm như các cô là cục đất, cục đá không bằng. Những lúc đó chắc các cô bị té đau, giận chị lắm phải không? …