Giới thiệu sách 45 Khúc Đàn Bầu Của Kẻ Vô Danh – Thơ
“1
Ta tìm thấy hồn Ta
Trong tiếng đàn bầu
Một dây ngân lên
Những vui buồn xứ sở
Bao ý nghĩ hao gầy của vầng trăng khuya
Mọi cung bậc Thiên đường và Địa ngục…
Ta tìm thấy Quê hương Ta
Trong tiếng đàn bầu
Nhà lá ba gian
Kẽo kẹt tiếng võng
Ao hồ mờ mịt khói sương
Cây đa làng bị vầng trăng bỏ bùa mê
Bơ vơ đứng một trăn năm chưa hết ngớ ngẩn…
Ta tìm thấy Em
Trong tiếng đàn bầu
Em ở Xứ Người mà như đâu đây
Thăm thẳm bờ tre, lá tre rụng đầy
Tóc Em rối bời, tràn hai bàn tay
Váy Em ngắn rồi, gió thổi tung bay…
2
Mỗi ngày Ta đều tự tạc lại mình
Theo vóc hình của Đấng Âm U
Ngự trên chín tầng mây trắng…
Chao ôi! Ta đã gặp Vua Hùng
Đội nón lá, khoác áo tơi
Đi cày ruộng
Phong Châu tầm tã mưa…
Nhưng Ta nào có hay
Mỗi đêm Ta đều tìm lại chính mình
Trong cõi hồng hoang của những hoài niệm…
Ta
Lang thang như bọt biển
Mong manh như khói sương
Hoang dại như cây cỏ…
Lầm lụi cả đời đi trong Cõi Thực
Mặt chạm vào Hư Vô
Dựng trắng tóc trên đầu…
Nhưng Ta đâu có thấy
Ta Vô hạn và Ta Hữu hạn
Trong vang vang một sợi tơ trời
Bay khắp không trung
Trong tiếng gà trưa xao xác gáy
Bản làng xa hiu hắt…
Ta đã khóc
Trong rừng hoang lập loè đom đóm bay
Oan hồn người chết trận
Nghìn xưa vẫn còn đây
Chao ôi! Nước mắt Ta đẫm ngực…
Nhưng Ta nào có biết…”
Mời bạn đón đọc.