Rồi cũng có ngày phải kể nhau nghe
những câu chuyện bình thường
của những yêu thương từng bỏ mình đi mất
Hóa ra cuộc đời giữa được và mất
chỉ tựa như ván bài đặt cược
thắng hay thua cũng đành cất riêng mình…
Ai trong chúng ta mà chưa từng có những vết thương lòng, chưa từng cô đơn, chưa từng ôm trong tim những điều tiếc nuối? Nhưng những điều đó rồi có còn quan trọng trước những đẹp tươi đang chờ đợi ngày mai?
Yêu một người là điều giản đơn? – là nỗi lòng, là lời thủ thỉ tâm tình của một cô gái có những nỗi-đau-tưởng-như-chẳng-thể-nào-qua-trong-đời, như tất cả chúng ta.
Đến một độ tuổi, tự khắc bạn sẽ nhận ra, buồn hay cô đơn, chỉ là khoảnh khắc của bình yên đến muộn. Nên tôi cứ cho phép mình buồn, bởi đó là sự thật.
Nếu bạn đọc cuốn sách này của Diệp Mộc Tử, bạn sẽ ngạc nhiên rằng sao nỗi buồn, nỗi cô đơn lại bình yên đến vậy. Tác giả khơi gợi những cảm xúc mà ta cất giấu lâu nay trong lòng, nhưng không mang vào đó những bi ai, mà chỉ nhẹ nhàng lấy những niềm đau đó ra đặt nhẹ nhàng trước mặt, ngắm nghía rồi để gió cuốn đi.
Yêu một người là điều giản đơn? – không chỉ nói về cách yêu người, mà dường như người mà ta không biết cách yêu thương nhất chính là bản thân mình. Khi ta cần yêu thương, ta cứ mải miết đi tìm một người mang đến yêu thương cho mình và lại tự mang về những tổn thương khi lầm lỡ. Ta quên mất rằng, mình “không cần ai để làm điểm tựa cho mình ngoài bản thân ra”.
Vì thế mà, chúng ta, dù đã, đang trải qua những nỗi buồn nào, cũng cứ bình yên mà sống, mà yêu thương. Vì “là lá, sống thì phải xanh”.
Mời bạn đón đọc.