Tôi nhìn thấy Tư Duy ( tên gọi trên mạng của Quách Kính Minh ) đặt viên gạch văn tự cuối cùng xây nên tác phẩm văn học của mình rồi đứng dậy phủi bụi trên quần áo và rời xa nó .Một cánh cửa từ từ mở ra : Anh đã mang sự cô đơn từng dưỡng dục đời mình trồng nên một khu rừng rậm rạp , anh đã mang sự yêu mến mãi mãi không quên viết thành một thứ tuyết ngày đêm không ngủ .Lúc đó , anh và thành lũy của anh cùng đứng trong thứ bóng râm cuối cùng trước khi trưởng thành , mang thoe nổi buồn đau bị gió tuyết mài cho sáng bóng lên và dùng chính cái đó để đưa con người tới chiến thắng .Lúc đó trẻ em tranh nhau đổ dồn vào Vương quốc ảo .Chúng mang theo bầu không khí do mùa xuân chảy qua mang đầy hiếu kỳ đi vòng quanh tòa thành màu trắng này : Ở nơi đây luôn là mùa đông , có những người rất xinh đẹp đang ở đó , còn có thứ tình yêu ở mãi tít trên cao .Hoa tuyết và đêm đen cùng sắc nhọn như nhau .Nỗi buồn thương như một tấm khăn nhẹ quấn lấy cổ các em bé , các em rất kinh ngạc ôm lấy sự ấm áp đang không ngừng thắt chặt lấy mình nghe thấy những âm thanh hy vọng đang tan vỡ , nhưng chẳng ai lại muốn rời xa nó cả .Mọi người đều cần mẫn như những con chuột chũi đang cố gắng đào bới để đi vào nơi sâu thẳm của câu chuyện .Đó chính là giấc mơ với thứ ánh sáng chói lòa mà Tư Duy mang lại cho chúng ta .