Vợ Ơi Là Vợ!
Vợ ơi là vợ! – Câu cảm thán mang đầy uể oải cũng như chê trách của anh chàng Cao Lạc Thiên dành cho cô vợ chỉ mới 18 tuổi. Anh ta lấy vợ vì mục đích hết sức lạ lùng: Vợ đồng nghĩa với cụm danh từ "bà-cô-quản-gia-dễ-tính", chuyên bao che những hành vi ham vui của chồng, do đó lựa một cô gái hiền như bụt là sự lựa chọn sáng suốt. Nhưng lấy rồi mới biết mặt nhau, thì ra anh ta đã rước nhầm một "con cáo" chính hiệu.
Mở đầu câu chuyện là cách tuyển vợ rất chi thời đại số – chọn vợ qua điện thoại. Theo đó cô gái có tên Khả Vy được chỉ định. Tình cờ gặp nhau trong buổi tiệc, chàng thương nàng bị bẩn váy liền đặt mua ngay một bộ khác để nàng mặc, rồi cả hai phiêu theo mấy điệu khiêu vũ nhàm chán, nếu tình yêu mà bắt đầu và đâm chồi dễ dàng như thế này thì đời chẳng có ai bị ế.
Nhưng biết làm sao được, trước khi làm lễ cưới cũng phải cho bàn dân thiên hạ biết tóm tắt mối tình chóng vánh của cặp tình nhân. Thế rồi họ kết hôn. Sẽ chẳng thể ngờ được Khả Vy phải mang trọng trách mang thai giả cho nhà họ Cao, thành ra khiến ông bố dự bị Lạc Thiên nghĩ ra đủ thứ trò hòng xét nghiệm đêm tân hôn, chứng minh tính chất "im lìm" ngoan ngoãn của mình…
Điều kiện kết hôn lại chính là nỗi thống khổ của người chồng, Lạc Thiên phải chạy đôn chạy đáo để nghĩ ra cái tên nào thật mỹ mãn đặt cho con. Rồi đến khi chốt hạ, cô vợ đành phải ra phán quyết bé Cao Lạc Ba Chấm là kết tinh trong cuộc hôn nhân của hai người. Chính từ tình yêu dành cho con trẻ đã khiến hai người họ xích lại gần nhau hơn. Hãy cùng ZuzuLinh tưởng tượng về cuộc sống trước và trong thời kì "tù chung thân" của hai người họ nhé!
***
Trích đoạn:
Cả khán phòng có chút biến động, ai cũng đều biết được lấy chàng công tử họ Cao còn trên cả tuyệt vời, anh ta có tài, có sắc, biết yêu chiều phụ nữ vậy còn gì hơn, chính bởi người lưỡng lự là cô dâu đã khiến những người có mặt bất ngờ.
– Con đồng ý! – Rốt cuộc vẫn phải nói, Khả Vy không nhìn Lạc Thiên, thở dài như chấp nhận những tháng ngày sắp tới.
– Ta tuyên bố từ nay Cao Lạc Thiên và Triệu Khả Vy, hai con đã trở thành vợ chồng!
Một tràng vỗ tay cất lên, Trần Hùng đứng hẳn dậy khích lệ:
– Cô dâu chú rể hôn nhau đi!
Lần này không phải buổi tiệc hôm trước, cô đang mang một bộ trang phục vô cùng diêm dúa không thể nhảy lên, anh và cô lại đã danh chính môn thuận quan hệ vợ chồng việc này không có gì vô nghĩa, trái lại rất tình tứ. Tất cả bạn bè của Lạc Thiên đều ồ lên theo, bức đôi tình nhân đến đường cùng.
Chàng thiếu gia Lạc Thiên nổi tiếng với nụ hôn Pháp điêu luyện mà bất kì cô gái nào đều mong đợi, đôi môi anh khêu gợi vẽ lên đường trái tim.
Một vài cô gái tức tối ngoảnh mặt đi, còn đa phần đều tò mò.
– May mà đã nhai singum! – Lạc Thiên không ngờ mình lại bối rối trước hoàn cảnh này, cứ coi cô như những fan hâm mộ mình là được, có gì phải rối bời thế này. Anh nói thế chỉ để chấn an chính nhịp đập dồn dập của hệ tuần hoàn.
– Nằm mơ hả? – Khả Vy đáp lại, cô đã dự liệu được hoàn cảnh này và năn nỉ ỉ ôi mãi Triệu Đông Kỳ mới bày cho một cách để không bị mất đi nụ hôn đầu đời một cách bất đắc dĩ.
Khả Vy chủ động đặt đôi tay lên má Lạc Thiên, kéo mặt anh sát lại gần. Tiếng reo hò càng lớn. Lạc Thiên như bị cuốn vào, ngoài việc để tâm đến chuyển động của đôi môi đỏ mọng ra không thể nghĩ gì khác hơn, anh chấp nhận bị động cúi thấp đầu. Cô đơn giản ti hí mắt kề tới, mùi bạc hà trong hơi thở của Lạc Thiên có ma lực hấp dẫn.
Cách chừng một cm cô dừng lại, trong khi anh vẫn tiến tới, cô ghì tay vào mặt anh không cho chuyển động nữa. Chỉ cần làm đến đây là đủ, người ngoài sẽ bị bàn tay đã đeo găng trắng của cô che lấp và nghĩ rằng đây thực sự là một nụ hôn.
– Này, đứng im đi, chỉ giả vờ thôi không có hôn thật đâu! – Khả Vy mấp máy môi để Lạc Thiên biết, cô muốn đặt nụ hôn vào người toàn tâm toàn ý yêu mình chứ không phải người có hình bóng của ai khác trong lòng. Cô nghĩ anh tưởng mình là Nhược Lam mà hồ đồ thôi. Không hy vọng tất sẽ không phải thất vọng.
Lạc Thiên từ từ mở mắt, khoảng cách lúc này không chỉ còn là mười mm nữa rồi, rất gần, chỉ cần gần hơn chút nữa là môi chạm môi. Anh đã quá tự tin cho rằng chỉ cần mình không để ý thì thôi chứ đã ngắm cô gái nào hẳn cô ta sẽ phục tùng anh. Nhưng anh nhầm, mắc rất nhiều sự nhầm với Khả Vy, điều đó khiến anh càng muốn chinh phục hơn. Bất giác anh lấy lại thế thượng phong vốn có, mặc cho những ngón tay cô tồn tại trên gò má, anh đẩy cô lại gần mình hơn.
Và đó là nụ hôn đầu tiên của Khả Vy, tại thánh đường dành riêng cho cô và chú rể, dưới sự chứng giám của nhiều người, thăng hoa và nở rộ như một đóa hoa.
Anh đón lấy cô bằng cả vòng tay mình, không say đắm mân mê môi kề môi, không khoa trương lãng mạn, càng không chìm sâu vào tìm kiếm, đơn giản chỉ là một khoảnh khắc hai con tim chờ đợi nhau để cùng cộng hưởng một nhịp đập. Sự lướt qua nhanh chóng ấy duy chỉ mình cô đạt được, chưa sâu sắc nhưng khó quên, chưa mặn mà nhưng cháy bỏng, chưa cực đại nhưng sẽ đến một ngày đạt tới giá trị lớn nhất.
Có lẽ bên dưới họ nghĩ anh quá thuần thục với những cử chỉ ân cần trao cho phái nữ rồi, dường như anh chưa từng có khái niệm chỉ thăm dò làn môi của phái nữ, bất kể là ai, ngay cả nụ hôn thuở niên thiếu dành cho Nhược Lam cũng không mang lại một cảm giác bất an như lúc này.
Bởi những người con gái ấy phụ thuộc vào anh quá nhiều, đều rất si mê con người Cao Lạc Thiên, còn với cô dâu – người chắc chắn thuộc về anh có điều gì đó làm nao núng. Liệu cô ta có đồng ý với nụ hôn đó?
Dứt khỏi, anh buông lửng tay để cô về vị trí cũ. Khả Vy đờ người ra giống một robo bị dính nước, tê liệt. Vừa rồi cô không hề kiểm soát được chuyện gì đang xảy ra, cô đã hôn rồi ư, cảm giác lúc này thật khó nắm bắt. Mất phương hướng tức thời.
…
Mời bạn đón đọc.