“Giống nhau ở tuổi trẻ các thời là cái vơ vẩn buồn, vì lạ lùng tuổi 20 đáng ra là vui nhất thì hình như lại là tuổi người ta hay âu sầu nhất…
Nhưng, có một cái khác lớn nhất của tuổi trẻ mỗi thời, chính là cái mất mát. Viết lại được cái sôi động, cái buồn vơ vẩn của tuổi 20 đã là hay, nhưng viết được cái mất mát khác biệt của tuổi 20 mỗi thời mới là khó.
Hải Miên đã làm được việc này, lại càng giỏi khi cái mất mát của thời này là cái mất mát vô hình, không phải là đạm, là xe, là học phí hữu hình. Là một sự mất mát tùy người nào thấy đó là mất mát. Còn không, đó là cái “được”, cái “hơn” của ngày hôm nay.” (Giới thiệu của nhà văn Phan Thị Vàng Anh)
Mời bạn đón đọc.