"Ngày xưa, có hai vợ chồng nọ đi ở cho một nhà Phú ông từ hồi còn nhỏ. Hai người ăn ở hiền lành, nhưng ngoài năm mươi tuổi vẫn không có con. Một hôm, người vợ vào rừng kiếm củi. Trời nắng to, bà khát nước quá, thấy một cái sọ dừa đựng nước mưa trong vắt, bà liền bưng lấy uống. Thế rồi về nhà, bà mang thai. Chẳng bao lâu sau thì người chồng qua đời. Công việc trong nhà phú ông trút cả lên người vợ.
Đủ tháng đủ ngày, bà sinh nở. Nhưng bất hạnh thay đứa con lại dị hình dị dạng,có mắt có mũi nhưng không có mình mẩy chân tay. Bà buồn lắm định mang vứt đi, nhưng nghĩ cũng thương, dù sao cũng là khúc ruột đẻ ra, bà cứ để nuôi và đặt tên là Sọ Dừa…"
Mời bạn đón đọc.