“Buồn trông cửa bế chiều hôm,
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác, biết là về đâu?
Buồn trông nội cỏ dầu dầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh,
Buồn trông gió cuốn mặt duyềnh,
Ầm ầm tiếng sáng kêu quanh ghế ngồi…
—-
“Truyện Kiều còn, tiếng ta còn;
Tiếng ta còn, nước ta còn.”
(Phạm Quỳnh)
Mời bạn đón đọc.