\Nhẫn giơ chiếc hèo tre lên, hai cánh mũi đỏ ửng vì lạnh. Anh nói to:
– Sắp có cỏ rồi. Các “đằng ấy” tha hồ mà khoái nhá!
Đàn bò như hiểu lời nói của anh, cùng ồ lên một loạt. Một con bò đực đã thiến phởn phơ quá cứ lấy sừng đẩy dóng lên cồng cộc. Đó là con Ba Bớp táo tợn, ương bướng nhất đàn. Lông nó đen cháy, hai cái sừng nhọn hoắt đâm xỉa về phía trước như hai mũi dao, cặp mắt nó thao láo, vòng đen, vòng trắng xoắn xuýt, nom dữ như mắt beo. Nhẫn chỉ hèo vào mặt nó:
– Mất trật tự! Làm cái gì mà vội thế thằng kia? Mày thật không bằng thằng cu Rũn!
Vừa nói anh vừa quay về phía một chú bê con đang đứng nũng nịu bên cạnh mẹ, hếch cái mõm tròn vo, đen mịn như nhung và cặp mắt trong suốt lên nhìn anh. Chị Vàng hình như biết Nhẫn khen con mình, cúi xuống liếm âu yếm vào cái trán có khoáy tròn đẹp như một đóa hoa thị của nó.
Nhẫn đặt hèo xuống rồi tháo gióng. Đàn bò đổ xô ra…\.
Đoạn văn này được trích từ truyện ngắn “Cỏ non” của tác giả Hồ Phương.
MỤC LỤC
Một kỷ niệm
Đứa bé ốm
Một truyện ở trạm tiếp tế tiền phương Điện Biên Phủ
Câu chuyện một gia đình
Xóm mới
Anh Tân
Ở hậu phương chúng ta
Trên nương lúa
Hà Nội nơi xa
Trông tìm
Gian nhà cũ
Cầm sa
Cỏ non
Lửa ấm
Thư nhà
Hai bàn tay.
Mời các bạn đón đọc.