Ai cũng ngạc nhiên khi thấy một người con trai đào hoa và bảnh trai như Cường lại cưới một cô gái bặm trợn và dung mạo tầm thường như tôi. Nhiều người bảo dường như là quy luật, những chàng trai đa tình, sau khi dạo khắp trời hương sắc vườn người, thường không lấy được những người vợ đẹp. Có người ác khẩu lại nói rằng thằng Cường đểu quả là khôn, sau khi hưởng hết sự ngây thơ của Khánh, lại được thêm gia thế và tài tháo vát của Hà.
Chỉ có mình tôi, tôi hiểu. Di sản của Khánh để lại quả là nặng nề. Đã nhiều năm qua, tôi mãi là một người vợ tận tuỵ tìm đủ mọi cách để giúp chồng có lại nụ cười đã mất. Tôi tự biết mình chỉ là ngôi đền gạch thô chứa đựng tượng thờ của Khánh, trong đó Cượng tự nguyện giam mình để mãi mãi ăn năn… (Ngôi đền sống – Trần Thuỳ Mai).