… Gớm thật! Lúc này, sự sống còn của chồng và tình phu thê cần thiết hơn tình mẫu tử? anh thoáng nghĩ nhanh và cầm nỏ săn nhăm nhăm bước đến. Thấy động, khỉ cái hốt hoảng. Anh đứng lù lù trước mặt nó và chĩa cái nỏ săn đã căng dây. Con khỉ cái chẳng mảy may sợ sệt, đứng hẳn lên che chắn cho khỉ đực bị thương và tay phải quơ vội khỉ con quặt về phía sau. Mắt anh và mắt khỉ cái đều rực lửa, ánh mắt phóng ra chạm vào nhau. Anh chĩa thẳng nỏ săn và ngón trỏ đặt vào lẫy nỏ. Kỳ lạ thay, khỉ cái không chạy, mở to mắt hết cỡ, ưỡn ngực che chở cho chồng con… – Chuyến đi săn cuối cùng (Sương Minh Nguyệt)
… Khi gãy đổ mối tình đầu, cô gái về nhà mẹ, tuôn ra một trường đoạn độc thoại tiếng Anh dài hơn một giờ rưỡi đồng hồ rồi tức tưởi khóc. Bà mẹ hiểu chưa tới một phần ba những lời con gái nói… Nhưng bà hiểu nỗi đau đớn thất vọng về tình yêu, bà hiểu nỗi buồn của người đàn bà khi không thể yêu nữa người đàn ông mình từng yêu. Bà ôm con gái vỗ vễ bằng một trường đoạn độc thoại tiếng Việt, mà bà chợt nhận ra ở đoạn cuối là cô gái không thể hiểu tới một phần tư những điều bà nói – không chỉ vì vấn đề ngôn ngữ mà vì cái ký ức bật dậy từ nấm mồ quá xa xăm… – Chuyện vui điện ảnh (Nguyễn Ngọc Tư)
… Bây giờ, khi tất cả đã đi qua, cả cuộc đời cũng sắp qua đi, khi đã đứng ở lằn ranh giữa ngày và đêm, bắt đầu cảm thấy được cái lãnh lẽo giao mùa, tôi mới thấy rằng anh luôn luôn đúng, khi đưa ra một quyết định nào đó cho cuộc sống lận đận của chúng tôi. Và anh đã đúng khi nói rằng, cho dù không phải khi nào ngày hôm sau cũng tốt đẹp hơn ngày hôm trước, nhưng hôm sau nữa, rồi sau nữa, thì nhất định sẽ hơn, sẽ không phụ lại niềm hy vọng của con người… – Những buổi chiều ngang qua cuộc đời (Đỗ Bích Thuỷ).