“… Vừa trông thấy Khoa, thắm kêu lên hoảng hốt:
– Trời ơi! Anh bị làm sao vậy?
Khoa ngơ ngác:
– Anh có bị gì đâu?
Chỉ vầo vết máu loang lổ trên áo Khoa, Thắm run giọng:
– Không bị gì mà ghê thế à? Anh bị… bị tông xe phải không?
Lúc này thì Khoa trở nên lo sợ:
– Ủa, sao lạ vậy? Anh đâu có bị gì! Nè! Em xem đi, thân người anh đâu có bị trầy xước gì đâu? Nãy giờ anh cũng không đụng chạm vô chỗ nào hết. Ở nhà, tắm xong là anh đến đây ngay…
Khoa vừa nói vừa vén áo lên cho Thắm kiểm tra. Quả thật thân thể Khoa vẫn vẹn nguyên lành lặn. Vậy thì vết máu đó ở đâu ra?
Suy nghĩ muốn bể óc Khoa vẫn không tài nào hiểu được. Cuối cùng Thắm đành kết luận:
– Có lẽ trên đường đi, anh bị ai đó tạt nước gì mà anh không hay…
Khoa cũng phải tạm chấp nhận cái giả thiết đó.
Tâm trí cả hai đều hoang mang bất ổn trước sự cố đó nên đồng ý huỷ cuộc đi chơi. Khoa xin phép ra về để thay áo.
Về tới ký túc xã, Khoa vội vàng chạy thẳng lên phòng.
Cũng may tối nay mấy đứa cùng phòng đi vắng hết, lúc còn ở bên ngoài cũng không ai để ý tới vết máu trên áo Khoa, chứ nếu không người ta lại suy diễn lung tung thì phiền phức lắm.
Gấp rút mở va li lôi ra một chiếc áo khác, nhưng thật kỳ lạ, chiếc áo nào cũng vương đầy máu!
Run rẩy, Khoa đổ hết quần áo trong va li ra: Tất cả đều vấy máu!
Kinh hãi, Khoa bước lùi ra sau mấy bước đứng chôn chân một chỗ nhìn chăm chăm vào mớ áo quần bỏ ngổn ngang trên giường. Bất chợt Khoa có cảm giác ai đó đang đứng rất gần bên cạnh, Khoa hoảng hốt quay sang thì chỉ kịp thấy một bóng trắng thoáng qua. Hai chân Khoa run rẩy đứng muốn không còn vững nữa, nhưng lý trí của Khoa vẫn còn tỉnh táo.
“Chẳng lẽ Mai chết thật rồi sao? Tất cả quần áo này đều là của cô ấy may sắm cho mình… Phải rồi, đúng rồi! Chắc là cô đã chết! Mai ơi, đừng làm anh sợ, em sống khôn thác thiêng, em đừng nhát anh như thế! Em vẫn luôn thương yêu anh mà, phải không Mai?”
Khoa lắp bắp nói thầm trong miệng. Và bỗng nhiên như phát cuồng, Khoa giật phăng chiếc áo đang mặc trên người, gom đống quần áo trên giường chạy vội vào nhà tắm. Khoa hối hả đổ nước ra lau, lập cập đổ gần nửa hũ xà bông vô thau rồi hì hục giặt, hì hục chà xát.
Nhưng dù Khoa có cố gắng đến mấy thì những vết máu trên áo vẫn không hề phai nhạt đi chút nào. Nó cứ đỏ thắm lên như trêu tức Khoa vậy!…”.
Mời bạn đón đọc.