“Ngày xưa có một chàng thanh niên nọ tên là Thiên Bảo vì quá nghèo khổ nên đành phải bỏ quê hương đi giang hồ đây đó để mong có dịp làm giàu. Chàng ta đem hết số tiền dành dụm được mua vé vượt biển đi xa nhưng chẳng ngờ thay khi mới khởi sự giang hồ, chàng ta đã gặp xui xẻo ngay khi vì thương thuyền vừa đi được vài ngày đã gặp bão và đụng phải đá ngầm vỡ tan.
Tuy nhiên, chàng cũng thoát được tai nạn chết đuối và được sóng đưa vào một bãi biển xa lạ… và hỡi ôi! Đó lại chỉ là một hòn đảo nhỏ xíu chẳng có người mà cũng chẳng thú vật nào sinh sống cả.
Chàng chỉ còn biết chịu đựng bằng cách ăn trái dứa và chuối dại mọc trên đảo. Dù rằng thứ món ăn này chẳng ngon lành gì nhưng rồi dần dần cũng hết và chàng bắt đầu bị lâm vào cảnh đói khổ…
Giữa lúc vô cùng khốn khó ấy thì sự may mắn bắt đầu hiện đến với chàng… và hiện thân của sự may mắn ấy chính là một con lợn.
Một con lợn?… Vâng! Đúng là một con lợn và là một con lợn…biết bay!!
Số là buổi trưa hôm ấy, sau khi lót dạ bằng một nải chuối rừng, chằng rảnh rang quá chẳng biết làm gì đành nằm phưỡn bụng dưới một gốc cây dừa lim dim ngủ trưa. Thình lình, chàng ta bỗng nhìn thấy một con vật lạ màu đen từ đằng xa bay về phía đảo. Thoạt đầu, chàng tưởng là một con chim lạ nhưng ngay khi lúc đó chàng nhận ra con vật ấy không có đôi cánh nào cả. Còn đang ngạc nhiên không hiểu tại sao chim mà lại không có cánh thì chàng mới thấy rõ đó chẳng phải chim mà chính là một con lợn. Chàng ta sửng sốt tỉnh vội đưa tay dụi mắt nhìn kỹ lại. Quả không thể lầm được! Rõ ràng đó là một con lợn đang tà tà bay hướng về phía đảo.
Vài phút sau, con lợn kỳ lạ ấy đã hạ xuống đảo, nó tấp vào một gốc dừa nằm ngủ say như chết. Thấy thế, Thiên Bảo liền rón rén tiến về phía con vật kỳ lạ để quan sát cho kỹ và nhận ra đó đúng là một con lợn đang say ngủ ngáy ầm ĩ như thổi kèn. Đúng lúc đó, chàng cũng nhìn thấy một vật sáng chói nằm bên cạnh con lợn, trên mặt cát và nhận ra ngay đó là một viên kim cương khá lớn có lẽ là do con lợn vừa đem đến.
Chàng liền nhặt lấy viên kim cương rồi nhìn con lợn đang ngủ, ngẫm nghĩ:
– Viên kim cương này quý thật, chỉ cần có nó là ta cũng đủ sống sung sướng suốt đời rồi….nhưng nều con lợn tỉnh dậy mà thấy ta lấy kim cương của nó thì chắc sẽ phiền to… Ước gì ta trốn lên được ngọn cây dừa kia cho đến lúc nó rời khỏi đảo này thì đỡ biết mấy.
Thiên Bảo chưa nói dứt câu thì đột nhiên cảm thấy như mình bị nhấc bổng lên và rồi chỉ trong chớp mắt chàng đã thấy mình ở trên ngọn cây dừa cao vút. Chàng trẻ tuổi chỉ bằng hoàng giây lát rồi hiểu ngay:
– Ồ! Thì ra viên kim cương này là một thần vật, chỉ cần cầm vào tay rồi ước muốn điều gì là sẽ được toại ý ngay. Chắc có lẽ chính nhờ viên kim cương này mà con lợn kia đã bay được đến đây….Nhưng ta hãy thử lại lần nữa xem sao.. Nào, ta muốn trở lại mặt đất, đứng cạnh con lợn kia!
Quả nhiên, chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, chàng lại thấy mình đứng dưới đất. Chàng cả mừng liền dùng viên kim cương bay trở lại ngọn dừa và hái một trái dừa nhắm đầu con lợn ném xuống. Con vật bị ném trúng giật mình tỉnh giấc vội tìm ngay viên kim cương nhưng không thấy đâu cả. Khi nhìn thấy chàng trên ngọn cây dừa, nó hiểu ngay mọi sự và rống lên những tiếng để tỏ vẻ giận dữ….”
Mục lục:
Báu vật thần kỳ
Bảy Giao, Chín Quỳ
Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Công chúa Quỳnh hoa
Em bé và con chim vàng anh
Kho vàng ở tỉnh Sơn Tây
Đôi Sam
Quan Triều hay là Chiếc ao tàng hình
Sự tích con muỗi
Tài trí của con thỏ
Trọng nghĩa kinh tài
Cố Bu
Anh chàng láu cá
Chàng ngốc được kiện
….
Mời bạn đón đọc.