“… – Ta là tiên đây, ta hứa ban cho các người ba điều đầu tiên mà các ngươi ước muốn, nhưng ta khuyên các người nên cẩn thận, các ngươi chỉ được ước ba điều, sau đó là ta sẽ không cho gì nữa.
Nói xong, nàng tiên biến mất. Hai vợ chồng đều lấy làm lúng túng.
– Tôi ấy à – Chị vợ nói – Nếu mình để tôi quyết định, tôi sẽ biết mình nên ước điều gì, tôi chưa nói điều đó ra, nhưng ý tôi là không gì hay bằng được đẹp người, có của và được tới lui với thế giới thượng lưu.
– Ối trời – Anh chồng đáp – Có những thứ ấy, người ta vẫn có thể ốm đau hoặc bị hành hung toi mạng, người ta vẫn có thể chết yểu. Khôn hơn là ước được khoẻ mạnh, có sức làm việc và sống lâu.
– Sống lâu để làm gì, nếu như cứ nghèo khổ? – Chị vợ đáp – Sống lâu như thế chỉ có thểm khổ lâu chứ được gì. Nói cho đúng lẽ ra nàng tiên phải cho chúng ta mười hai điều vì ít nhất cũng có mười hai thứ tôi đang cần.
– Mình nói đúng, anh chồng tán thành, nhưng hay thong thả, từ giờ đến sáng mai chúng ta xét xem ba điều cần thiết nhất là điều gì để xin với nàng tiên.
– Tôi sẽ suy nghĩ suốt đêm, mình ạ – Chị vợ nói – Trong khi chờ đợi, hãy sưởi ấm một chút, trời lạnh lắm.
Chị vừa những nói vừa lấy đũa bếp cời lửa. Thấy bếp nhiều than rực hồng, chị vô tình thốt lên:
– Lửa tốt quá, giờ mà có độ một thước dồi ăn tối thì nướng dễ như chơi.
Chị vừa nói xong thì một thước dồi rơi từ đỉnh lò sưởi xuống, nàng tiên đã chuẩn hứa điều ước mong chị ta vừa nói ra làm không kịp nghĩ. Anh chồng điên tiết, thét lên:
– Dồi với chả, đồ tham ăn chết giẫm. Ước với mong con khỉ. Thế là bây giờ chỉ còn có hai điều để ước nữa thôi. Con đàn bà trời đánh kia, khúc dồi của mày đó, mày giữ rịt trên mũi mày đi.
Nói xong mấy lời đó, anh chồng càng thấy mình điên rồ hơn vợ. Bởi theo lời ước của anh, khúc dồi liền nhảy lên mũi chị vợ, chị ta cố sức mà không gỡ ra được. Chị ta kêu lên:
– Trời ơi, khốn khổ cho tôi đến thế này hở trời! Sao mà mình lại độc ác đến nỗi ước cho khúc dồi dính vào mũi tôi chứ!
– Tôi thề với mình, mình ơi, tôi đâu có nghĩ đến cơ sự như vậy – Anh chồng đáp – Tôi giận quá, tôi nói bừa chứ có biết mình nói gì đâu. Làm sao bây giờ hở mình? Hay là tôi ước được nhiều của, nhiều tiền để tôi thuê làm một cái ống bằng vàng bọc khúc dồi kia lại.
– Thôi, thôi, mình đừng làm thế, tôi chỉ có nước tự tử nếu tôi phải mang khúc dồi này ở mũi. Bây giờ thì chỉ còn một điều ước thứ ba thôi, mình để đó cho tôi, không thì tôi nhảy qua cửa sổ tôi chết bây giờ.
Chị ta vừa nói vừa chạy tới mở cửa. Anh chồng vốn rất thương vợ, liền thét lên:
– Kìa, dừng lại, mình ơi, tôi đồng ý cho mình muốn ước gì tuỳ ý mình.
– Thế thì tôi ước cho khú dồi này rơi xuống đất.
Tức thì khúc dồi rơi xuống. Và chị vơ, vốn là người thông minh, thong thả bảo chồng:
– Nàng tiên đã chế diễu vợ chồng mình, và nàng ấy có lý. Biết đâu, khi mình giàu hơn hay mình khác hiện nay, mình sẽ khổ hơn?
– Mình nghe tôi, mình ạn, chả ước mong viễn vong làm gì, cứ sống cho thực tế, bằng sức của mình. Còn bây giờ thì chúng ta ăn tối thôi, có khúc dồi là cái còn sót lại của ba lần ước đó.
Anh chồng cho vợ mịnh nói có lý, và cả hai ăn tối vui vẻ, chẳng thèm bận tâm đến những cái mà hồi nãy họ vừa mong ước.
Mục lục:
Ba điều ước
Bán tóc đãi bạn
Cái lông chim nhỏ màu đỏ
Con trâu thần kỳ
Hoảng tử Khoẻ
Mẹ Rùa và nàng Lan Chi
Người đầy tớ và người ăn trộm
Ông vưa tự cho mình thông minh
Sự tích chim chèo bẻo
Sự tích sông Nhà Bè
…
Mời bạn đón đọc.