Xem sách hay

Truyện Ngắn Hay Về Tình Yêu

Mua ở đâu?
Nhiều Tác Giả

Giản dị, trầm mặc ám ảnh hay nồng nàn mê đắm, những câu chuyện trong tập Truyện ngắn hay về tình yêu đưa người đọc đến và trải nghiệm miền đất yêu đương tinh tế, phức điệu đa thanh. Ở đó, con người nhận ra mình khi đối diện với khát khao, trăn trở và cả những toan tính, để sau cùng, tình yêu vẫn sẽ ở lại, bằng cách riêng nào đó.

108 cây bằng lăng

Chiều kết thúc nhanh bằng một cơn mưa dài bất tận. Trời đang nắng lanh lảnh, chói gắt bỗng nhiên tối sầm lại đầy bất trắc. Và mưa.

Từng dòng, từng dòng nước sầm sầm đổ xuống.

Những đường phố, những tòa nhà, những hàng cây quá bẩn cần phải tẩy rửa. Cả người nữa. Từng dòng người lầm lụi dưới mưa. Những tấm lưng nổi lên sau lần áo ướt. Người béo thì nổi bết các thớ thịt. Người gầy thì giơ sống lưng. Tất cả cần phải tẩy rửa. Trong cơn mưa. Thoa đứng dưới mái hiên của tòa án. Không thể đi được dưới làn mưa kia. Bởi ra mưa chị sẽ không nhìn thấy gì. Mắt vốn đã cận, kính lại dày, thêm mưa như xối như tát vào mặt, quá là thách đố. Đứng trong mái hiên, mắt khô, kính khô, vậy mà cách hai mét đã không thấy gì, nữa là ra mưa?

Bên cạnh chị, rất nhiều người im lặng. Tiếng người kêu lạnh. Tiếng chửi thề. Có tiếng huýt sáo. Lúc gần, lúc xa.

Rồi tiếng còi ô tô trong sân vang lên.

Một đoàn xe bảo vệ và chở phạm nhân từ từ trôi trong màn mưa dày, xám ngoét.

Chị quay ngoắt ra nhìn. Vội kẻo vạt áo, chỗ khô nhất ra lau cặp mắt kính. Để nhìn cho kỹ nhưng chiếc xe đang mất dần ở phía xa. Tất cả chỉ còn tiếng mưa. Dày đặc. Bất tận. Chị và anh rất hay bị mắc mưa. Còn nhớ, có lần tan học buổi chiều. Anh ngấp nghé ở cổng trường đón chị. Nếu không phải họp đột xuất (một đứa trong lớp bỗng nhiên nói là bị một thằng tán tỉnh à ơi rồi… phá đời con gái, nay bụng vừa to vừa cứng. Còn thằng kia sau một lúc cấm khẩu, bảo mới bốn lần đi chơi, những lúc cao trào nhất bất quá túm nhẹ vào bàn tay bóp trộm một cái, làm sao mà chửa được. . . ) thì chị và anh đã không bị mắc mưa . Mưa cũng lớn như hôm nay. Họ đứng trú mưa dưới một mái hiên quán thịt chó. Quán đông. Thịt chó chiều phơi nắng kết hợp hơi nước biến thành hợp chủng mùi như mùi nước cống. Vậy mà đám đàn ông gắp lia lịa những miếng dồi vừa quắt vừa đen, kèm rau thơm riềng sả. Ngon lành.

Chị kể cho anh nghe chuyện kinh dị của lớp mình chắc chỉ có những sinh viên đại học năm cuối trường tổng hợp mới có. Anh cười. Khuôn mặt trắng xanh vì hơi mưa. Chợt giật mình, cắt ngang câu chuyện rất hiện thực nhưng cũng vô cùng trừu tượng của chị. ‘ Thôi chết. Đường ngập hết rồi. Bong bóng sủi thế kia là mưa dai lắm. Bà anh bảo thế’. Chị đang cười, quay lại đồng tình: “Đúng rồi. ông bà em chưa nói sai một điều gì. Bây giờ mình phải làm sao đây?”.

Anh nhìn ra màn mưa – dày như màn mưa hôm nay, nhưng mưa ngày ấy có tiếng reo vui hơn – rồi quay lại: đi nhé? Đằng nào cũng ướt rồi”. Chị gật đầu cười tít như thể chị đợi được chạy ra mưa từ nãy đến giờ. Được lời như cởi tấm lòng.

Họ loạng choạng lao vào trong màn mưa. Những hạt mưa chéo xiên rát bỏng đập thẳng vào mặt như những nan thủy tinh nhảy lanh tanh trên đường. Lúc đầu, anh còn cười. Rồi sau, chỉ thấy anh gò tấm lưng gầy chúi về phía trước để giữ thăng bằng cho xe. Còn chị, chị nép vào người anh, mặt úp vào lưng anh. Lạnh buốt. Rồi bỗng dưng anh khựng lại. Chị choàng tỉnh. Tiếng tan loãng trong tiếng rào rào. “Sao thế anh?”. Anh quay lại. Chị vẫn còn như khắc cốt ghi xương khuôn mặt anh lúc đó. Trắng xanh, trong suốt. Nhưng nụ cười thật ấm áp, ánh mắt lấp lánh yêu thương, tinh nghịch: “Xong rồi”. “Xong cái gì ạ? – Chị hỏi, nhảy xuống xe, rồi hét: “ôi giời ơi”. Anh cười phá lên. Hóa ra họ đi vào một đường ngập đến bụng và chỉ một con đường duy nhất ấy mới về được nhà chị. Anh nghét mặt ra nhìn dòng nước đen sóng sánh. Vuốt nước mưa trên mặt, anh nhìn chị đang so lại vì lạnh Chiếc sơ mi mỏng dán chặt vào người, nổi lên bầu ngực phập phồng.

Rồi anh dựng chân chống chiếc xe phượng hoàng đen cũ, xốc lấy nách chị, nhấc bổng: em ngồi lên yên giữ tay vào vai, anh dắt về”. Chị so người lại vì sự va chạm với anh. Dù trong mưa, dù ngấm nước mấy tiếng đồng hồ nhưng người chị chợt bốc nóng, hai má bừng bừng: “Em nặng lắm. Anh dắt làm sao được? . Anh chơi: “Nước sẽ giúp anh”. Chiếc thuyền xe ngả nghi ê nó trôi đi . Chị ngồi ngất ngưởng trê n yên . Anh thì tay ghi đông, tay yên, gò người đẩy xe ngược dòng nước cao đến bụng, gần ngập cọc yên. Nước sóng sánh vỡ

Hôm nay. Mặt anh cũng trắng xanh trong suốt như thế, dù thời gian qua làn da không còn căng như ngày ấy. Đôi mắt vẫn yêu thương”như ngày ấy. Chỉ khác, sự yêu thương đó lóa vội về phía chị rồi tắt ngay. Không còn thấy sự tinh nghịch, lấp lánh. Chỉ thấy sự u tối dửng dưng.

Rồi chiếc xe thuyền cũng trôi về đến nhà chị.

Trên trời, dưới đất, ba bề bốn phía chỉ nước là nước. Họ giống hai chiếc giẻ lau ngâm trong chậu nước, dập dờn: “Em lạnh không “Hơi hơi ạ”. “Thay quần áo. Pha một cốc chè đường, ngọt. Đập lát gừng bỏ vào, uống xong đi ngủ. Mai tỉnh như sáo. Bà anh bảo thế”. Anh đứng dưới mưa, nước sóng sánh ngang bụng. Dập dờn. Dập dờn. “Vâng’. Chị đáp, hơi co người lại khi anh nắm hai tay vào hai bên eo, nhấc chị từ yên xe, qua mấy bậc cầu thang cao rồi thả xuống. Chỗ cao nhất của tầng trệt ngập đến đầu gối chị. Chị đứng nhìn theo đến khi anh quay xe và đi khuất. Vừa đi vừa huýt sáo. Xa lắm rồi nhưng tiếng huýt sáo vẫn theo làn nước chạy lan đập vào cầu thang. Ba tiếng sau. Trong không gian im như hầm ~ sâu thỉnh thoảng có một tiếng ếch ộp âm vang lên rồi ~ tắt ngấm. Đôi lúc tiếng ve kêu rạc dài. Chị chợt giật mình tỉnh dậy vì nghe tiếng huýt sáo. Chị xoay người trên chiếc giương đôi ở góc phòng. Bên cạnh là thằng em ngáy phơ phơ. Chị nóng bừng người vì nghĩ đến tiếng huýt sáo, đến bàn tay anh túm eo chị hồi tối. Chị ngồi bật dậy. Dưới đường, rõ ràng là có tiếng huýt sáo. Đúng bản nhạc của anh hồi tối. Không thể là mơ được. Mò mẫm ra cửa sổ, nhìn xuống. Mưa đã tạnh Bên dưới là một dòng sông nhỏ sóng sánh ánh trăng Trăng mười sáu – tròn, rõ ràng, tách bạch. Một bóng người đổ dài trên nước. Thấy chị ló ra, anh thôi không huýt sáo nữa mà bấm phanh xe tạch tạch ba cái – ám hiệu …

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?