Tôi đến ngồi bên em trên ghế đá dưới cội bồ đề. Lặng lẽ, em vẫn hướng về nơi khác. Không ai quanh đó nhìn chúng tôi. Ở đây sau mấy ngày người xa lạ đều thành quen, tâm sự những điều sâu kín đôi khi cả lời trăn trối không dành cho con cháu. Giữa rất nhiều khuôn mặt có vẻ mơ hồ về tương lai, bỗng dưng một sớm có người vác ba lô chào tạm biệt. Những cái bắt tay, những nụ cười và niềm sẻ chia chân thành; người ở lại cứ nhìn theo bóng dáng người đang tiến về cõi sáng. Có người cũng vác ba lô như vậy, cũng chào mọi người ở lại mạnh khỏe an vui, song đó lại là trường hợp bệnh viện trả về. Dĩ nhiên họ sẽ được gần gũi với bao người thân mong ngóng, về với xóm làng thân thương nhưng phía trước là khoảng không mù mịt, là những tháng ngày mà có lẽ chỉ ánh sáng tâm linh mới soi rõ ngọn nguồn.
Em vẫn không nhìn tôi, giọng rất rõ:
– Khẩn cầu anh hai việc: đừng để bất cứ ai biết mình quen nhau từ trước. Quan trọng hơn, anh không được để chồng em biết em mắc bệnh!
Tôi giật mình. Vậy ra mấy năm qua em vẫn giấu khối u trong mình. Ý nghĩ lóe lên: giờ tôi hoàn toàn đủ điều kiện giúp em chữa trị.
Em lắc đầu, nụ cười thánh thiện. Tôi muốn ôm lấy con người ấy.
– Em đã theo Phật. Phật A Di Đà luôn trong tâm em; em luôn làm theo lời Phật dạy và sống trong bản nguyện cứu độ của Ngài.
Mời bạn đón đoc.