Xem sách hay

Tôi Đi Học – Tái bản 12/08/2008

Mua ở đâu?
Nguyễn Ngọc Ký

Nguyễn Ngọc Ký sinh ngày 28-06-1947 tại Hải Thanh, Hải Hậu, Nam Định. Ông bị liệt đôi tay từ năm 4 tuổi; 7 tuổi đi học dùng chân viết. Hai lần ông được Bác Hồ thưởng huy hiệu vì thành tích vượt khó học giỏi. Năm 1970, ông tốt nghiệp Đại học Tổng hợp, khoa Ngữ Văn, …

“Hồi đó quê tôi bị giặc Pháp chiế. Bọn chúng từ Đồng Mới, Đồng Biên thường kéo về lùng dục càn quét. Thỉnh thoảng chúng lại câu đại bác từ Lạc Quần về đây. Dân làng phải chịu biết bao nỗi cay cực. Có gia đình như gia đình bà Tốn đã tan nát cả nhà vì đạn đại bác của chúng. Gia đình Thuỷ ở cạnh nhà tôi cũng mất hai người. Hôm trước mẹ Thuỷ vừa mất vì sức ép, thì tối hôm sau bà Thuỷ lại tắt thở vì một mảnh đạn xuyên trúng ngực. Ngay chính Thuỷ cũng bị thương ở đầu gối đấy. Còn tôi lần đó suýt nữa cũng bị nguy rồi. May mà bố tôi đã kịp bế tôi chạy ra hầm khi tôi đang nhởn nhơ đuổi bắt một chú chuồn chuồn đậu ở hàng giậu trước nhà. Trận ấy nhà tôi bị đổ và chết một con lợn sề. Thật tiếc quá. Con lợn sề to bằng chiếc cối xay lúa, lại hiền nữa chứ. Ngày nào theo mẹ vào xem nó ăn, tôi cũng nhảy lên, lưng nó cưỡi làm ngựa.

Từ đấy cứ nghe tiếng súng giặc là dân làng lại chạy tản ra những chiếc hầm ngoài đồng. Vào một đêm cuối đông, trong chiếc hầm giữa cánh đồng cói trước làng, tôi đã bị cảm. Sáng ra mẹ tôi vội vàng bế tôi vào nhà. Cơn sôt mỗi lúc một tăng, tôi mê man không biết gì nữa. Bố tôi cuống cuồng lo sợ. Song không biết chạy đâu ra thuốc men cả, vì quanh vùng tôi bốn bên đều có đồn giặc đóng. Bọn chúng bắn vào bất cứ ai qua đường. Không biết làm cách nào, bố tôi đành đi mời ông lang trong xóm. Còn mẹ tôi thì đi cầu cúng.

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, sau những giờ thoi thóp trên giường bệnh, tôi thấy mình đã tỉnh. Tôi ngồi dậy được, trong bụng thấy đói. Mẹ tôi đưa một quả cam đã bóc sẵn. Tôi thèm ăn quá, định đưa tay cầm lấy. Ôi, sao kỳ lạ thế này, hai cánh tay tôi trở nên nặng trịch. Tôi không còn đủ sức giơ nó lên nữa!

Ít ngày sau người khoẻ hẳn, tôi dậy đi được. Nhưng đôi tay của tôi chẳng còn nguyên vẹn. Nó như hai cục thịt lủng lẳng đeo vào hai bên mình tôi. Tôi cảm thấy nằng nặng như không phải cánh tay của mình.

Hồi đó tôi vừa tròn bốn tuổi.

Mẹ tôi kể lại, mấy hôm tôi ốm nằm liệt giường, ngày nào Bằng cũng đến lấp ló ngoài cửa sổ. Nó đứng thu lu ở đấy một lúc rồi lặng lẽ quay về. Chắc Bằng buồn lắm.

Hôm nay thấy tôi ra ngõ chơi được, Bằng mừng quá. Nó vừa chạy đến chỗ tôi, vừa gọi:

– Ký ơi, ra sân đình đánh đáo với tao đi.

Tôi chưa kịp nói gì thì Bằng đã ôm chầm lấy tôi. Nó cầm tay tôi định kéo đi. Bỗng nét mặt nó biến sắc. Nó chằm chằm nhìn vào tôi, hốt hoảng thốt lên:

– Ôi, sao tay Ký lại thế này?

– Chẳng biết nữa – Tôi trả lời gọn mấy tiếng như vậy.

Bọn trẻ chơi quanh đó thấy lạ liền ùa đến. Đứa sờ, đứa mó, có đứa tinh nghịch giật tay tôi một cái rồi bỏ chạy kêu lên:

– A, Ký què rồi chúng mày ơi. Ký què…

Thế là từ nay hai tiếng “thằng què” sẽ là cái biệt danh của tôi. Sao nhanh chóng kỳ lạ thế này nhỉ! Mới cách đây mấy ngày thôi, đôi tay của tôi vẫn còn nguyên vẹn.

Là con út, và cũng là đứa con trai duy nhất của bố mẹ nên tôi rất được chiều chuộng. Tôi vòi gì, chơi gì là được ngay.

Tôi sẽ chẳng bao giờ quên quãng thời gian ngắn ngủi đáng yêu ấy, nhưng ngày đôi tay của tôi còn lành lặn.

Bây giờ nhớ lại, tôi ước gì được sống lại, dù chỉ đôi phút….”

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?