Câu chuyện được cộng đồng mạng truyền tay nhau cách đây ít lâu, về một cậu sinh viên dám bảo vệ người mình yêu trong thời khắc ngặt nghèo nhất của cuộc sống. Vì lầm đường lỡ bước, người cậu yêu phải mang thai với một kẻ khác, bị ruồng bỏ, bơ vơ.
Ngay trong thời khắc sinh tử trước cửa phòng phá thai, cậu nhóc tưởng chừng yếu đuối, có lá gan mỏng teng lại vùng mình dậy, thét lên “để con, tôi nuôi”. Chỉ vài chữ trong cuộc đời, mà khiến cậu rẽ bước sang một hướng khác.
Được xem là “ông bố vĩ đại” có thật của một diễn đàn lớn, câu chuyện như cánh cửa đẹp lộng lẫy của cuộc sống muôn màu, rằng người tốt đang vẫn còn đâu đó, trong lộn xộn giữa các sắc đen xịt ngoài kia.
Được sự đồng ký của Kraz Captain – nhân vật chính trong câu chuyện “Em đã nuôi con người em yêu như thế nào” – Nguyễn Phước Huy đã ghi chép lại dưới dạng tản văn, tả chân thật nhưng khung hình trong quá khứ của Kraz. Tản văn nằm ở vị trí trung tâm của quyển sách “Tình yêu không phải thứ để dành”, với nhiều nhức nhối, da diết nhưng cũng có phần hài hước, châm biếm.
“Tình yêu không phải thứ để dành” còn là những ghi chép tỉ mỉ của một tuổi trẻ đậm chất “chơi bời”, từ những tình yêu vụn dại, những chuyến đi không điểm dừng, đến những rung động đầu đời của thời tuổi trẻ bồng bột.
“Tình yêu không phải thứ để dành” được lắng lại qua câu chuyện về một anh nhà báo mắc chứng Alzheimer nhưng vẫn để dành cả cuộc đời của mình để tìm một người mà anh ta yêu từ ngày phổ thông. Câu chuyện như một dấu lặng cho toàn quyển sách, khi trải dài miên man giữa một đời người, từ cậu bé quậy phá trên ghế nhà trường, trở thành một anh phóng viên trẻ và kết thúc bằng giấc mơ lạc mất chính mình vì căn bênh mắc trí nhớ.
Từng thành công với “Cho tôi xin một nửa cuộc đời”, “Hai nửa chông chênh”, Nguyễn Phước Huy đem lại một cách viết mới mẻ cho chính văn phong của mình. Đọc vào ngỡ đi ngao du đâu đó giữa các câu chuyện tình yêu, nhưng khi gấp trang sách lại, cảm như chới với, thèm yêu, thèm sống như một cánh chim trời, tự do, tự tại.
Mời bạn đón đọc.