“- Đừng khóc, mình đã ở đây, mình đang nắm lấy tay cậu, đây là hiện thực, không phải giấc mơ đâu.
– Đây không phải mơ phải không? – Cậu ấy hỏi lại tôi.
– Ừ, không phải.
– Cậu sẽ không buông tay mình chứ?
Tôi gật đầu xác nhận, nước mắt cậu ấy vẫn rơi không ngừng. Trong ánh mắt cậu ấy là trùng trùng tâm sự chưa thể giãi bày, những giọt nước mắt vì đã chịu đựng quá lâu, những giọt nước mắt hạnh phúc. Cậu ấy ngồi trong khung cảnh này, dưới tán cây bàng già, dưới bầu trời rộng lớn, sau tất cả yêu thương và đợi mong, nắm chặt lấy tay tôi, êm đềm như một bức tranh.”
Mời bạn đón đọc.