“Ma quỉ” xưa nay vốn là chuyện khó tin, tuy nó được thêu dệt qua những lời đồn đại nhưng thực tế thì ít ai chứng minh được sự tồn tại của thế giới âm hồn. Những câu chuyện nhân gian kể về chốn âm cung, về những oan hồn vất vưởng và những mối oán thù truyền kiếp thật ra cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Người ta luôn tin rằng dù ở cuộc sống thực tại lúc còn sống, hay nơi chốn diêm điình lúc hồn lìa khỏi xác thì nơi nào cũng có những qui định như nhau. Chốn nhân gian có toà án, có pháp đình phân xử chuyện sai trái, lỗi lầm thì chốn âm cung cũng có những phán xét và những hình phạt thích đáng. Muốn thoát được sự đối mặt với các “quan toà” chỉ duy nhất một điều là không phạm lỗi. Nhưng trong cuộc đời một con người, có mấy ai tránh khỏi lỗi lầm? Điều quan trọng là sai phải biết sửa. Có những người do tuổi trẻ nông nỏi đã gây nhiều tội lỗi, khi thức tỉnh nhìn lại họ biết mình đã phạm tội và muốn chuộc lại lỗi lầm đó. Như thế vẫn chưa muộn. Quảng đời của một người rất dài ,bất cứ khi nào ý thức được mình sai thì chúng ta vẫn còn cơ hội để sửa chữa. Chỉ cần thành tâm hối lỗi và chứng minh sự hối hận đó bằng những hành động của mình, tích cực làm từ thiện, giúp đỡ người nghèo, siêng năng đến chùa chiền để nghe kinh niệm Phật… tất cả đều là những việ làm cao đẹp đáng trân trọng, góp phầm làm giảm nhẹ tội lỗi của chính mình…
Những câu chuyện được viết nên trong tập truyện này hoàn toàn hư cấu với mục đích mong mọi người hướng thiện, sống đúng đạo lý, đừng bao giờ làm hại đến ai… một cuộc sống bao dung đầy lòng nhân hậu sẽ đem đến cho chúng ta một tâm hồn thanh thản…
“…- Tụi bây tình tứ quá. Trước khi chết vẫn còn quan tâm tới nhau hết mình nhỉ?
Phúc Vinh phản đối:
– Chúng tôi không làm những chuyện trái lương tâm. Chỉ có hạng người như ông bán linh hồn cho quỉ dữ mới nghỉ như vậy. Ông không phải là con người.
Khẩu súng ngắn nặng trĩu trên tay ông Giang, hai con mắt hắn như trợn ngược, những tia máu ngang dọc hiện ra trông thật lạnh lùng.
Thốt nhiên ai cũng nhìn thấy bóng người đàn bà chập chờn mỗi lúc rõ dần… Cuối cùng hiện ra một gương mặt xám ngắt, hai mắt lồi ra cái màu trắng đục. Mái tóc xoã dài bay phấp phới. Chiếc lưỡi ngủng ngoẳng thình thoảng thè ra liếm sột soạt trên khuôn mặt ông Giang.
Hai gã đàn ông đi theo ông Giang há hốc miệng, bủn rủn tay chân, chúng lập cà lập cập chứng kiến một cảnh tượng ma quái như rơi tỏm vào địa ngục.
– Trời ơi, quỉ hiện hình! – Gã đội nón rú lên một tiếng hãi hùng.
Gã tên Cường sợ quá đứng chết chân, miệng ú ớ:
– Ma… ma… ma…
Ông Nhâm nói nhỏ vào tai Phúc Vinh.
– Hắn đang đối diện linh hồn vợ hắn rồi đấy.
Bất ngờ hai gã đàn em của ông Giang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, bọn chúng sợ sệt lùi lại khi trông thấy họng súng đang chĩa thẳng vào chúng.
– Đại ca! Đừng mà đại ca, tụi em vô tội mà.
– Đại ca… đại ca…
Ông Giang vẫn lẩm nhẩm trong miệng, với vẻ mặt vô hồn hắn bước từng bước như người mộng du.
– Tao sẽ bắn chết linh hồn của mày, sẽ không còn ai theo cản trở tao nữa.
Gã đội nón quay lưng bỏ chạy, nhưng không còn kịp, từ họng súng vô hình phát ra một tiếng nổ khô khốc. Gã giang hồ giật nẩy người lên rồi quị gối xuống, gã đổ gục về phía trước, hai tay chống xuống đất. Gã còn cố ngẩng đầu, giãy giụa mấy cái mới nằm bất động.
Tên còn lại run lẩy bẩy, ngồi thụp xuống hai tay ôm lấy đầu cất giọng van lớn:
– Đại ca, xin tha mạng cho em…
Bên ngoài chợt có một vùng sáng quét thẳng vào bên trong ngôi biệt thự, khoảng năm chiếc xe cảnh sát hụ cồi lao nhanh đến. Phúc Vinh nhận ra Long đang đứng cạnh những người mặt sắc phục.
Cánh cổng mở bung ra, những bước chân dồn dập trên cỏ, một giọng đang như thép vang lên:
– Hoàng Giang, ông đã bị bắt!…”
Mời bạn đón đọc.