Cuốn sách là tuyển tập những Tản văn và Thơ được viết bởi Lê Ngọc Minh, cùng Truyện ngắn được viết bởi Lê Ngọc Mẫn – hai tác giả của Người đi bán nắng.
Những trưa nắng, tôi tự hỏi mình đã đi đên đâu, đi xa đến tận nơi nào, để những ngày tháng tuổi thơ lại xa xôi và khó với đến thế? Tôi thèm cái ” nghèo” thưở trước, tôi thèm cái cảnh đi ăn trực nhà hàng xóm khi hết cơm. Tôi nhớ những người bạn thời thơ ấu, giờ chẳng biết họ ở đâu nữa? Cô bạn thân thiết vô cùng ngày bé, trả tôi một nụ cười xã giao nhàn nhạt khi trưởng thành gặp lại. Những con người nơi ấy đều đã đi tìm một đều gì đó và chẳng thể nhớ nhau. Mẹ cũng không đủ thời gian để hát ru. Tất cả chỉ văng vẳng ở một miền ký ức nào đó.
Ngày mà muốn gặp mọi người, tôi sẽ mở cửa chạy ra ngoài thay vì mở máy tính và điện thoại, dường như ngủ lại mãi mãi trong tâm trí của tôi.
Bao thương nhớ, xa vời mãi mãi…
Mời bạn đón đọc.