Thanh Tịnh Văn & Đời
Xem thơ thanh tịnh cái cảm giác trồi nhất của tôi là thấy một cái gì cứ dàn trải, dàn trải hoài mà lại lỏng. Có lẽ là một mặt hồ, cũng chưa đúng. Hồ còn có bờ, có hình nhất định. Ở đây không óc bờ, và nước – âu cũng phải gọi là nước cứ chảy tràn lan. Những cảnh sắt in hình trên mặt nước vẫn thường thay đổi: Có khi là một cây liễu rũ, cũng có khi là một luỹ tre. Nhưng cảnh sắc dầu có khác, bao giờ cũng chỉ ngần ấy nước mà thôi. Có một lần người ta bỗng thấy trên mặt nước dựng lên một lâu đài xương máu, nhưng khi người ta đến nơi, nó lại biến đâu mất. Thì ra là một ảo ảnh.
Mời bạn đón xem.