Cô công chúa nhỏ ấy đã chết rồi. Tự sát ư? Xinh đẹp, thông minh, danh giá và một tương lai ngời ngời trước mặt, dường như cô chẳng có lý do gì để làm thế. Hay ai đã giết cô? Có thể lắm chứ, cha cô là một nhà chính trị và chắc hẳn không ít kẻ thù. Nhưng chẳng có gì trong những manh mối để lại cho thấy đó là một vụ giết người.
Nguyên, Thụy, Nam Phong, mỗi người đều bị ám ảnh về cô theo những cách khác nhau, và đi tìm câu trả lời theo những cách khác nhau, để rồi đều nhận ra vị của trái táo xanh mùa hè năm nào, vị của thanh xuân, đã trở nên đắng ngắt.
Với Thăm thẳm mùa hè, Nguyễn Dương Quỳnh lần đầu tiên thách thức mình với trinh thám, một thể loại gần như còn trống vắng trong văn học Việt.
Mời bạn đón đọc.