“…Nó đặt cái máy nghe trên bàn trước mặt tôi, ấn nút. Tiếng hát cất lên:
Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em…
Ca khúc Như cánh vạc bay mà Trịnh Công Sơn thường hát dưới gốc mận nhà tôi, tôi rất thích. Giọng của ca sĩ trẻ này là giọng của một chàng trai trẻ vừa vỡ tiếng, cái giọng vừa trầm vừa rè gây cho tôi một cảm xúc khá mạnh, nhưng tôi lấy làm lạ về nhạc. Giọng ca trẻ không hát với cây guitar mà hát với một dàn nhạc nhiều nhạc cụ, một dàn nhạc quá kém. Càng nghe, tôi càng phát hiện dần ra…
Tôi đánh bốp vào vai nó:
– Giọng của mày!
Cả nhà cười rộ lên.
Hóa ra là nó đi hát karaoke, nó thu băng…” (Nó và tôi)
Mời bạn đón đọc.