Duy Vỹ thật to gan, dám toan trở mặt làm phản, ta quyết giết chết không tha. Ta nhớ lúc còn là Thế tử có lần ta và Phụ vương sang phủ vua. Ta thấy Phụ vương ta ngồi ngang hàng với vua Hiển Tông, cũng bèn ngối vào bàn với Duy Vỹ, lúc ấy Duy Vỹ hãy còn bé buột miệng nói rằng: Làm tôi sao lại dám ngồi cùng với vua, nói xong đứng lên bỏ đi. Từ ấy đến nay ta vẫn muốn giết chết Duy Vỹ mới hả giận mà không có cớ gì. Nay là tự tìm cái chết mà thôi!…
… Cớ sao hoàng huynh lại xin cơm của giặc.
Cảnh Thịnh cúi đầu đáp:
Không phải anh muốn ăn, nhưng để kéo dài thời gian sống được giờ nào hay giờ ấy.
Cơm dọn lên, võ sĩ cởi trói cho Cảnh Thịnh cùng hoàng tộc. Cảnh Thịnh ngồi vào bàn cẩm đũa, Quang Bàn liệng chén quát:
Chết thì chết, việc gì phài đi ăn cơm thừa của giặc!
Cảnh Thịnh vừa ăn vừa rơi nước mắt. Quan Bàn ngửa mặt lên trời kêu rằng:
Phụ hoàng ơi! Nhà Tây Sơn ta đỏ là phải lắm rồi. Chỉ tiếc cho công lao dựng nghiệp của phụ hoàng mà thôi!…