"…Hồi làm việc ở Hội văn nghệ tôi đã thấy những mẩu truyện học trò của Duy in trong những tờ báo cũ. Duy bỏ đi và giờ quay lại, trở thành đồng nghiệp của tôi. Không chút nào e ngại, cứ hồn nhiên ào tới với văn chương, đòi hái bằng được sao trời, Duy tuôn ra một thứ văn trẻ trung nóng hổi bốc khói, xốc xới, hồ hởi đến nỗi tôi cảm giác nếu có thể đem cả thế giới này vào một truyện ngắn thì Duy cũng làm." – Nguyễn Ngọc Tư.
Mời bạn đón đọc.