… Lời mưa trên phiến lá xanh, lời nắng ngân reo trên phiến cỏ đường chiều. Tơ sầu dâng mí mắt thức đợi ánh trăng khuya, giọt đầm đìa xuống mộng, mộng vỡ trắng mây bay.
Nỗi nhớ như cánh hạc cài lanh giữa lòng trời, như dấu hài in soi giữa dòng năm tháng, như ngôi nhà cỏ bên bờ thời gian, nỗi nhớ như đường trăng vời vợi cho một lần tròn đầy soi lại đất trời xưa sau nguyên vẹn.
Và dòng sông với cánh chim bóng chìm mắt nước, ngàn mây về chải tóc với đêm ngày nổi trôi, đọng lại xanh xao lẫn huyền bí reo vui nụ cười, cung bậc rung ngân của sao khuya chạm cung đàn nắng mai, với ánh mắt trong đêm trầm lắng.
Người về ngồi lại cùng dòng sông đêm nghe Sông Nước Trầm Tư biểu hiện cả đôi bờ gió lá, thuyền mong manh trôi nét đẹp xa xăm, nhịp cầu bắc ngang qua trăm năm hò hẹn…
Phạm Thư Cưu – Đà Nẵng Tháng 2 – 1985.