Đỗ Phấn Rong chơi miền ký ức. Ký ức tha thiết, vui ấm áp, hoặc bàng bạc buồn.
Ký ức về một mối tình sâu nặng và nhiều mối tình thoảng qua.
Miền ký ức của người họa sĩ có rất nhiều màu sắc và âm thanh, chi tiết rõ mồn một như một cuốn phim hiện ra trước mắt về thành phố nơi ông sống thuở ấu thơ, thời thanh niên với bao nhiêu hoài bão và mơ mộng.
Cuốn tiểu thuyết được viết theo một cách đặc biệt: rất nhiều những chú thích rất dài. Đọc thì mới hiểu, không chỉ là chú thích, đây cũng là ký ức của đoạn đời ấy, về khoảnh khắc ấy.
Tác giả tâm sự: “Nói ra điều này chắc bạn buồn cười, tôi yêu Hà Nội vì những gì nhôm nhoam vô lối của nó. Không có những nhôm nhoam ấy e rằng tôi cũng mất luôn hai cảm giác phẫn nộ và xót xa.”
Nhà văn Nguyễn VIệt Hà viết về ông:
“Giống như mọi cậu bé lê la ở mọi vỉa hè phố cũ, và cho đến giờ vẫn là một cao bồi lịch lãm, Đỗ Phấn là một kiểu hiếm hoi của người Hà Nội. So với những chuyện ông từng trải và từng biết về phố phường thì hai chục đầu sách có gì mà ngạc nhiên.”
Mời bạn đón đọc.