“Vơi rồi lại đầy, loanh quanh trong những ngày trẻ tuổi, rẽ lối nào cũng bắt gặp nhớ thương…”
Một tối, người bạn ở xa gửi cho tôi tin nhắn này. Hệt như những gì tôi đang nghĩ trong đầu, mà chưa nói ra được. Về những tháng ngày này, về bạn bè tôi, về tuổi trẻ…
Có thể, sau nhiều năm nữa nhìn lại, chúng ta sẽ cười xòa khi nghĩ về tuổi trẻ của mình, đôi chút tự hào, đôi chút tiếc nuối cho một quãng đời quá vãng. Điều kì diệu nhất là được sống những tháng ngày này. Những tháng ngày “hít thở tự do và mơ giấc mộng lành”. Những tháng ngày sống dưới bầu trời, được “nhìn thấy người cười đã coi là hạnh phúc”. Những tháng ngày yêu và được yêu – một cách tha thiết nhất.
Tôi muốn được cùng bạn bè mình sống những ngày như thế. Những ngày “cười thật tươi chứ chẳng phải gượng cười”, “được yêu chân thành chứ không yêu gắng gượng”.
Và bằng tất cả niềm ham sống mãnh liệt đó, tập thơ “Rẽ lối nào cũng bắt gặp nhớ thương” không chỉ đơn thuần là kể lại những câu chuyện tình. Đó còn là tình yêu với cuộc sống, với niềm tin, với những phút “hoang hoải” mà chúng ta vẫn thường loay hoay để tìm kiếm sự an nhiên trong tâm hồn mỗi người.
Chốn bình yên ấy, tự trong chính trái tim mỗi người. Tôi chỉ giúp họ góp thêm vài tiếng nói dịu dàng. Ai cũng xứng đáng với tình yêu và hạnh phúc.
Mời bạn đón đọc.