Quê nhà của tôi trước mặt là núi non xanh mướt tầm mắt, phía sau có dòng sông nhỏ êm ả, hiền hòa quanh năm. Những buổi trưa trên đường đến trường, cả đám trẻ tranh thủ loi nhoi ngụp lặn trong dòng nước trong veo, mát rượi. Cứ tưởng mọi kỷ niệm xa ngái của thời đi học: bắn bi, đánh lộn, tắm sông, mót khoai, sợ ma… cùng biết bao trò chơi trong không gian thoáng đãng của đêm trăng quê hương sẽ không bao giờ còn được gặp lại nữa. Thời gian và công việc ở phố như dòng thác cuốn trôi tuổi thơ của tôi lạc mất lúc nào không biết, chỉ còn lại đây đó nỗi nhớ thương ray rứt khôn nguôi mỗi lúc đêm về, vậy mà…
Những trang viết về một thời đèn sách, rung động đầu đời của tuổi mới lớn và cao cả nơi ấy là tình cảm gia đình, quê hương… bỗng nhiên ùa về, từng con chữ như thao thức với thời gian để mỗi khi đọc lại cứ thấy lòng rưng rưng.
Răng mà thương mà nhớ là cảm xúc rất thật, trong đó đa phần các câu chuyện đều xảy ra từ cuộc sống hàng ngày cùng bao trăn trở, lo toan, suy nghĩ… chỉ mong sao chạm đến được một phần nào trái tim luôn bao dung và sự đồng điệu của độc giả để chúng ta cùng nhau hoài niệm và bồi hồi tìm lại những… ngày xưa.
Mời bạn đón đọc.