"Giờ tan tầm, vội vã tất bật nhưng nhịp sống Sài Gòn dường như vẫn yên ả. Nắng đã dịu làm chiều chầm chậm hơn…Tôi ngồi ở cái bàn quen thuộc thường cà phê một mình vào mỗi chiều như chiều nay, đọc một cái gì đấy, âm thanh hỗn độn của dòng xe chạy không dứt ngoài kia lướt qua, hình như thoáng một tiếng chim hót thật mảnh tựa như sợi nắng cuối chiều vương trên ngọn xanh cao…" (Những khoảng lặng Sài Gòn)
"Bao lần trở về mình đã muốn cùng bạn chầm chậm theo sau gánh hàng hoa, chỉ vì màu vàng đến nao lòng của cúc mùa thu phía sau tấm lưng ong cần mẫn của những người chị, người cô đang âm thầm làm đẹp cho thành phố…" (Đoản khúc Hà Nội)
"Tự nói với mình: đừng bao giờ cho rằng mình chỉ bị mất, mất được khôn lường, được đấy mà cũng là mất đấy…trả vay cũng không đợi đến kiếp sau…Ráng sống sao để trả, và ráng đừng để phải vay…Nợ tiền nợ bạc chưa hẳn là nợ, trả tình trả nghĩa biết bao nhiêu cho đủ…Phải không?" (Quay qua quay lại)
Mời bạn đón đọc.