Hà Nội trong Phố Vẫn Gió hiện ra ở hai hình ảnh đối lập. Một Hà Nội Cũ trong ngôi biệt thự trên phố, với thứ ánh sáng dịu dàng, thanh âm êm ái, và vẻ trầm lặng hơi xa cách khiến nó càng thêm quyến rũ. Một Hà Nội mới của những khu tập thể thời hậu chiến giống như bản tổng phổ hỗn loạn những hình dạng xấu xí, những thanh âm chói gắt và những thứ mùi không sao định nghĩa nổi.
Ngân, người đàn bà trẻ con đi về giữa hai thế giới ấy đã quay quắt chứng kiến sự biến dạng khủng khiếp cả phần xác lẫn phần hồn của Hà Nội cũ, đã thất vọng và đau khổ trước sự xâm lẫn của Hà Nội mới. Người đàn bà ấy bỏ đi, nhưng không bao giờ thoát khỏi hồi ức của mình.
Phố Vẫn Gió không phải là câu chuyện có cao trào có kết thúc, nhưng lối văn tuyệt đẹp của Lê Minh Hà, nhẹ nhàng mà day dứt đẩy người ta đến tận cùng giới hạn cảm xúc lúc nào không hay. Ở đâu và bao giờ, Lê Minh Hà vẫn luôn là nhà văn của Hà Nội.
Mời bạn đón đọc.