“…- Alô…
– Loại đàn bà bất nhân!
Năm từ ngữ vừa có vẻ như không một chút tình cảm, vừa chất chứa hận thù nhảy xổ vào màng nhĩ của Mộc Miên. Nước mắt của cô ứa ra khỏi khoé mắt nghe đau rát. Mộc Miên cảm nhận rõ cảm giác đau rát, nhói buốt từng cơn dài, liên hồi, liền hồi tưởng chừng vỡ vụn cả cơ thể, tưởng chưnừg không thể sống nổi vì cái đau ấy rất mới. Hệt như những cơn đau mà cô phải chịu đựng khi để bác sĩ Phá bỏ cái thai của cô lúc chiều.
Câu nói mang năm từ đủ chỉ loại người gì vừa phát ra là tiếng nói của một đứa trẻ. Nghe còn chưa tròn âm, tròn tiếng.
Mộc Miên rùng mình. Người cô lạnh toát.
– Này… là… là… mẹ không… không muốn thế…
– Bất nhân!
Giọng nói không tròn âm, tròn tiếng lại vang lên. Lần này là một sự khẳng định ngắn gọn và rõ ràng.
Mộc Miên lắc đầu. Cô không còn nghĩ gì được nữa. Tư duy rạch ròi của cô bị âm thanh đó làm cho tê liệt. Cô gào hỏi.
– Ai? Là ai? Ai đang nói đó? Có phải là con đó không? Mẹ… mẹ mới bỏ con hồi chiều… Con nói được sao? Là con phải không?
Đáp lại câu hỏi đầy hoảng loạn của Mộc Miên là một tiếng cười. Tiếng cười dài, khanh khách nhưng lại chứa đầy sự châm biếm, mai mỉa.
Thật là nực cười mà. Mộc Miên bỏ đứa con hơn hai tháng tuổi của mình. Một thai nhi vừa hình thành, có lẽ đã tượng hình nhưng chưa đủ để phát hiện ra đó là một đứa bé trai hay gái. Nhưng rõ là thai nhi đã bắt đầu tượng hình. Hình hài của một con người. Một thực thể sống có tâm hồn nếu như Mộc Miên giữ gìn cái thai và trông chờ ngày cái thai được chín tháng mười ngày.
Tiếng cười ấy khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của Mộc Miên đều hoảng sợ. Cô khuỵa xuống đất hệt một cây chuối bị đốn mất gốc.
Trang Hoài ngồi xuống theo Mộc Miên. Cô hỏi nhanh. Âm giọng cũng gần giống với giọng của Mộc Miên khi phát ra câu hỏi vừa rồi.
– Ai? Là ai? Ai vừa gọi điện vậy?
Mộc Miên không trả lời được. Cũng không cần chờ câu trả lời của Mộc Miên, Trang Hoài đã ôm mặt khóc. Vừa khóc vừa lảm nhảm.
– Ôi… tao cũng đã giết chết những đứa con của mình rồi, Mộc Miên ơi! Tao nạo phá nhiều quá. Đâu chỉ thế, vì tính toán mưu lợi riêng của mình mà tao đã để cái thai tới gần bốn tháng. Bác sĩ nói đó là con trai. Một đứa con trai. Và tim thai rất khoẻ mạnh. Nhưng tao đã phá bỏ nó. Tao cũng ác như những đứa đã vứt con mình lại đây vậy. Tao đúng là kẻ sát nhân. Sát hại chính giọt máu của mình. Tao là kẻ giết người. Kẻ giết người…”
Mời bạn đón đọc.