Ở Thế Gian là tập thơ của Đỗ Trọng Khơi phát lộ tâm cảm của một người khách từ cõi khác, một kiểu người ngoài hành tinh với “Thân như mây nổi tự thời mới ra”.
Với góc nhìn của người ngoài hành tinh sống làm khách của cõi nhân gian đó, nhịp thời gian cũng khác với nhịp đời của kiếp trần gian: Thi nhân luôn thấy mình như vĩnh viễn trẻ thơ, và trò chơi vĩnh cửu của đứa trẻ vĩnh hằng ấy là ghép chơi những mảnh thời gian vô cùng vô tận. Cái thời gian trần thế trước mặt thi nhân như ống kính vạn hoa xoay đảo hết lẽ thường để hiển thị trong thiên nhiên trần ai vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa trôi nhanh vừa lướt chậm, vừa nhí nhảnh non tơ trong tiếng chim vườn nhà thơ ngây mãi mãi, vừa sớm già nua sống nhanh sống vội trong kiếp lá chuyển mùa:
Chim vóng qua mấy giọng tơ
hè xanh chưa lá đã thu rợp chiều
ngõ nhà non lại màu rêu
vườn nhà chim ngỏ đủ điều ngây ngơ
(Tựa)
Thế gian vô thường, thời gian vừa trôi đi lại vừa dồn đọng lại trong xúc cảm thi ca về mùa thu, trong đôi câu thơ mang tình nhân thế giữa mây nước cuộn trôi:
Ngàn thu trong một mùa thu
vàng chưa hết sắc đã từ rất lâu
tình còn đấy một đôi câu
làn mây con nước chân cầu còn trôi
(Tựa)
Rêu thì tươi, đá thì non
chim muông ngàn tuổi tiếng còn líu lô
(Ngõ xuân)
Sớm nghe một giọng chim lành
nguôi ngoai bao nỗi mong manh phận người
Gặp làn mây trắng rong chơi
như ai ru lại ta thời ấu thơ
(Ngợ hư vinh cãi phù du).
Mời bạn đón đọc.