…Sau một lúc chui luồn, Bình hoảng hốt tìm nhận ra hầm của Huyền và Hà. Bãi hố bom sâu hoắm, khói lửa cháy khét mù. Mùi khét của khói bom, của cây xanh tướp lá cháy sạm, làm lồng ngực Bình tưng tức. Anh lao vội đến một gốc cây. Đây rồi! – Căn hầm bị bật tung, những thanh gỗ của thành hầm co chụm, xếch xác. Chiếc ba lô rách bươm nhuộm đất văng tung tóe. Bình dùng tay, dùng cành dây ra sức bới đất. Anh thở hổn hển. Bàn tay anh xước rớm máu. Góc hầm lộ ra, Bình hoa mắt thảng thốt thấy Huyền, Hà nằm sõng sượt trong góc hẹp rúm ró gian hầm. Hà nằm ở ngoài góc hầm, người mềm oặt, hơi nóng hôi hổi đang tỏa nhanh ra khỏi cơ thể. Bình xốc Hà trên hai cẳng tay, anh toài người chuyển dịch dần Hà ra ngoài. Ra được đến cửa hầm, người Hà xám ngăn ngắt, mắt nhắm nghiền. Hà đã tắt thở vì sức ép của bom.
Chưa kịp nghĩa gì thêm, Bình lại vội vã chui vào hầm. Anh đỡ Huyền, một tiếng rên bật khẽ, môi Huyền mấp máy. May quá Huyền còn sống. Đưa được Huyền ra ngoài, đặt nằm cạnh Hà. Bỗng nhiên Huyền khẽ cựa bàn tay, mấy ngón tay run run như linh cảm nhận biết có người…
Trích trong tiểu thuyết Nửa Vầng Trăng.
Mời bạn tìm đọc.