… Đầu năm 2011, mẹ tôi mất. Một người bạn xúi (dại) tôi cầm bút viết lại. Mùa Vu Lan năm đó, tôi viết Những thằng già nhớ mẹ. Đó là bài tạp bút đầu tiên trong đời tôi.
Tạp bút (personal essay), hay còn gọi là tùy bút, tản văn… ai muốn hiểu theo nghĩa rộng hay nghĩa hẹp gì đó mặc kệ, tôi gọi thể văn đó là… “câu chuyện bàn rượu”. Có chút men cay, câu chuyện sẽ từ trái tim này đi thẳng tới trái tim kia. Tách trà hay ly cà phê làm con người ta tỉnh táo lắm, câu chuyện lại phải đi vòng qua… cái đầu. Ngôn ngữ bị tính toán thì sự thật trên đường đi cũng rơi rụng ít nhiều.
Mùa Vu Lan năm sau (2012), tôi viết bài tạp bút cuối cùng. Tôi nghĩ, viết lăng nhăng trên bàn rượu như thế đủ rồi. Bạn bè lại xúi (dại), ráng thêm chút chút để in sách. Thêm sáu tháng nữa, tôi cũng viết chỉ được ba bài. Sức viết lăng nhăng rõ ràng đã kiệt.
Đa số các bài trong tuyển tập này được viết giữa hai mùa Vu Lan đó. Có vài bài, đang nói chuyện này, tự nhiên lại xen chuyện bà mẹ vào một chút. Bạn đọc nào may mắn còn mẹ, xin bỏ qua cho. Nỗi đau còn mới quá! Riêng với các bạn đã mất mẹ, xin lỗi, tôi… xả chấp.
Hồi xưa tôi đọc “chùa” nhiều lắm. Quyển tạp bút này ra đời, coi như trả xong cái nợ văn chưong, ít ra cũng trả được nợ gốc.
– Tác giả Vũ Thế Thành
Mời bạn đón đọc.