Lần đầu tiên đến với hồi ký của nhạc sĩ Huy Du, tôi không phải đọc bằng mắt mà được nghe bằng tai. Mỗi dòng chữ, mỗi trang viết về một thuở xa xửa mới mở mắt chào đời đến lúc chập chững bước vào con đường sáng tác âm nhạc như càng sống động hơn, truyền cảm hơn qua giọng đọc hào hứng của chính tác giả, đôi chỗ còn được minh họa rất tự nhiên bằng tiếng hát pha chất ” giọng thuốc lào”. Cuốn theo dòng hồi tưởng về thời non trẻ, ông đúng là trẻ lại như chưa hề bước sang cái tuổi “mắt mờ tai nặng” ở đây, trong không gian toàn những tranh phong cảnh và những khối tạo hình bằng hốc cây của Huy Du, còn trên bàn chen lẫn bản thảo hồi ký là những bản tình ca mới nhất của ông. Tôi chỉ sực nhớ tới tuổi tác của nhạc sĩ “đời vẫn xanh rời rợi” này khi ông đột ngột kết thúc phần đã viết, rồi phân trần rằng muốn ưu tiên thời gian chẳng mấy dư dả của mình cho sáng tác cứ bỏ lửng tập bản thảo như…”một tác phẩm bỏ dở”.
Mời bạn đón đọc.