… Một ngôi nhà màu trắng gần biển. Đấy là một chi tiết tôi cần nhớ trong buổi chạng vạng đi tìm nhà cô bé. Em hẹn tôi bảy giờ, nhưng sáu giờ tôi đã có mặt ở khu dân cư gần bờ biển. Tôi đã quên nhiều câu tục ngữ hay ho mà tôi học thuộc lòng ở các trường trung tiểu học. Nhưng một câu tục ngữ tôi không thể quên được, đó là câu Ăn cỗ đi trước, lội nước đi sau. Người ta nói trong các bữa tiệc nên đến trễ một chút để mình có vẻ là nhân vật quan trọng, đến để góp vui, chứ không phải để ăn. Tôi vốn là người khiêm nhường, không thích mình là nhân vật quan trọng. Tôi chỉ muốn mình là kẻ tầm thường, có mặt trong bữa tiệc ngay từ phút đầu để chọn một chỗ ngồi tốt và không hụt gắp món ăn đầu tiên do chủ nhân khoản đãi….