“Ràng buộc trong tình yêu hay tự do trong cô đơn?”…
“Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử” là tập truyện ngắn về những ngọn lửa rực cháy khát khao và hoàn toàn lập thể. Truyện mà dường như không phải truyện! Những vụn vặt, những chắp nhặt đầy màu sắc từ bức tranh của cảm xúc và suy nghĩ khiến người đọc không thể dứt khỏi. Những “entry” cứ khắc khoải một nỗi niềm cô đơn không tên và rực cháy khát vọng tự do tột đỉnh. Ai đó đọc qua chợt ngỡ ngàng như thểđang soi gương và thấy chính mình trong đó? Ai đó lại thấy như lạ, như quen, như thấy lòng mình được trải ra trên từng trang giấy? Những “nhặt nhạnh” của Trang Hạ khiến không ít người trở về với chính mình và nhìn những cảm xúc đã bị lãng quên. Điểm nhấn trong tản văn của chị còn là cách xử lý câu chữ, hình ảnh tinh tế, mạnh bạo và cá tính. Cứ tưởng sẽ là sexy hay na ná như “linglei” của Trung Quốc mà không phải – tản văn của chị nữ tính, “đời” và “đàn bà” hơn thật…
“Những Đống Lửa Trên Vịnh Tât Tử” là tập truyện ngắn gây nhiều tranh cãi ngay từ khi còn là tác phẩm dự thi và đoạt giải thưởng Văn học cho tuổi trẻ năm 2004 của Nhà Xuất Bản Thanh Niên. Không được xuất bản với lý do câu chuyện chính đề cập đến vấn đề đồng tính, tuy nhiên bằng những entry trong Blog của chính Trang Hạ, truyện đã được hàng nghìn độc giả theo dõi, ủng hộ và chia sẻ.
Đầu tháng 3/2007 “Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử” đã ra mắt bạn đọc và nhanh chóng trở thành một trong những cuốn sách được tìm kiếm nhiều và đắt khách ở nhiều thành phố lớn: Hà Nội, TP HCM, Huế, Đà Nẵng…
“Trưa nay có cơn mưa nhỏ lặng lẽ rơi qua những tán bồ đề cổ thụ giữa sân lớn sau lưng toà nhà Hành chính, hạt mưa lất phất bay, rơi thanh thản giữa đám người ngồi ngơ ngẩn với những hộp cơm trưa mở ngửa, quên che tóc ẩm hơi mưa. Tôi tưởng tôi đã ngồi đó từ mười lăm tuổi đầy hoa mộng, hay tôi tưởng tôi đã tám mươi và cô đơn về lại chỗ này, ngồichỗ này, nhìn mưa bay thế này mà cuộc đời đã thay đổi, người yêu đã mất đi, sự sống đã cạn mà cuộc đời tôi cứ trôi chảy không ngừng trước mắt, dường như chúng ta chỉ là hạt bụi và tình yêu này chưa từng có trong cõi người.
Những hư cảm đó thật như chỗ ngồi trống vắng trước mắt, làm lòng người không khỏi chua xót. Đêm qua tôi thầm nói, hãy cho tôi về biển, thả tro của tôi quanh vịnh Tây Tử đển thân xác chúng ta sau hành trình mệt nhọc cả đời người sẽ lại quay về đây, hoà với nhau như thể vẫn còn nồng nàn yêu, vẫn còn là thanh xuân, vẫn chưa từng chia tay một ngày nào.
Đêm chạy xe về ký túc, anh nói nếu không còn gặp tôi nữa trong đời, sẽ như có ai cầm dao rạch lên cơ thể anh một vết thương, nó cứ chảy máu mãi, chảy mãi không thôi, anh còn sống vết thương đấy còn chảy máu mà không ai băng bó được, cứ đau đớn nguyên vẹn như thế.
Chiều qua trước khi vào phòng thi, một mẩu tin nhắn bay về nằm trong bộ nhớ của cái BenQ tôi cầm tay: “Cái gì đến anh không hối hận, cái gì đi anh không luyến tiếc, anh chân tình nên anh không ân hận, em yêu thật lòng xin em cũng đừng hối tiếc. Đó mới là cái ta đã từng có, cũng là cái mà ta sẽ giữ về sau. Tình yêu sẽ còn ở bên chúng ta.”…
(Trích đoạn trong Chỗ Ngồi Vắng Người)
Mời bạn đón đọc.