Như Lục Bình Trôi – Bộ 2 Tập:
“……Về Phương Nam ngắm sông ngậm ngùi
……thương những đời như lục bình trôi….
Nhành khóc. Nước mắt lã chã rớt xuống cốc bia. Tự nhiên tôi thấy cay cay nơi sống mũi, vội quay mặt đi giấu đôi mắt ngân ngấn nước. Tôi bỗng thấy căm ghét chính bản thân mình, chẳng lẽ làm thằng đàn ông là không biết khóc? Chẳng lẽ nước mắt là uỷ mị, là yếu đuối hay sao.
Nhành khóc muồi mẫn một lúc rồi tiếp tục câu chuyện, vài bữa sau, ngôi nhà bị phà bỏ để xây dựng công viên. Trước khi về quê, Trang lấp ló trước nhà ông Khả nhìn lén con lần cuối. Nó đứng gần cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy thằng cún đâu. Sốt ruột nhưng không dám bấm chuông. May sao chị Lài phát hiện, mở cửa cho mẹ con trùng phùng trong năm phút, thời gian vừa vặn cho một tử tù trước khi ra trường viết vài dòng vĩnh biệt gởi lại người thân.
– Mợ Hai cấm tui không cho phép cô tiếp xúc với thằng nhỏ nhưng thấy cảnh tình mẹ con con, tui không đành đoạn . Năm phút thôi nghen, để lâu rùi mợ biết coi như tui phải vìa quê chăn vịt!
Chị Lài ẩm thằng cún ra. Trang nhào tới ôm chặt con vào lòng. Có lẽ thằng nhỏ cũng nhận ra mẹ ruột, tới miệng cười loe xoe:
– Con à, mẹ về quê nghen con. Không biết tới bao giờ mẹ có dịp dòm mặt con lần nữa. Thiệt lòng mẹ muốn gần con lắm nhưng không được vì người ta không cho phép. Có thể đây là lần cuối cùng mẹ con mình được gặp lại nhau. Con nói gì đi, sao cười hoài vậy?
Tức nhiên thằng nhỏ mấy tháng tuổi không thể nói được, nó cũng không thể hiểu được những gì đã xảy ra với mẹ con nó. Nó cứ cười và mẹ nó thì cứ khóc…
– Hổm rày nó có bú đúng cữ hôn, chị Lài?
– Có! – Chị Lài đang đứng canh cửa, ngoáy cổ lại trả lời cộc lốc.
Trang hỏi chị:
– Nó ngủ có ngoan hôn?
– Ngoan!
– Nếu nó không chịu ngủ, chị phải rờ đầu nó như vầy nè – Trang đưa đầu ngón tay cào cào lên mái tóc bò liếm của nó, nói: – Nhưng chị nhớ cắt móng tay, không thôi làm con đau, tội nghiệp!
Năm phút trôi vèo. Trang hôn con lần cuối rồi xách bị cói chạy nhanh ra cửa bỏ lại tiếng khóc điếng phía sau lưng. Trang về quê luôn trong nội nhật…
Chúng tôi còn nói chuyện vòng vo đến gần sáu giờ tối. Đúng bảy giờ sẽ có chuyến xe cuối cùng về thành phố. Tôi cáo từ và hẹn gặp lại Nhành khi nào tiểu thuyết được in. Nhành vui lắm, tiễn tôi một đoạn khá xa:
– Đi mạnh giỏi nghe anh Hai!
Tôi gật đầu và chúc Nhành gặp nhiều mai mắn sau những phong ba bão táp cuộc đời. Khi nào lấy chồng nhớ mời tôi một tiếng. Nhành hứa sẽ cố bỏ rượu, còn chuyện chồng con thì khó nói lắm:
– Duyên số mà, anh Hai, có khi tìm kiếm cả đời không thấy, lại có lúc tình yêu lù lù dẫn xác tới, có đuổi cũng chẳng thèm đi! Thôi, ở như vầy khoẻ cái thân, anh Hai à.
Xong xuôi, Nhành xây lưng bước đi liu xiu dưới bóng chiều chập choạng. Tôi đứng trông theo lòng buồn khôn tả.
Đường ra bến xe gần ba cây số, tôi không ngoắt xe ôm mà tà tà thả bộ, không phải tôi tiếc tiền hay thích tra tấn cặp giò, chẳng qua tôi muốn được yên tĩnh, muốn được buôn thả với những ý nghĩ vẩn vơ. Câu chuyện đã kết thúc. Số phận những người trong cuộc đã quá nhiều bi kịch, tôi không cần thêm thắt gì cho tốn công, tốn sức. Điều khiến tôi băn khoăn là chưa biết đặt tên tiểu thuyết là gì cho hợp lẽ. Lúc đầu tôi định lấy tên là “Những người nhập cư”, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, chỉ bấy nhiêu gương mặt không đủ phác hoạ bức tranh toàn cảnh những người nhập cư… Vừa đi vừa nghĩ ngợi mông lung. Khi đi qua chiếc cầu đá, nhìn xuống dòng sông chảy xiết, những đám lục bình trôi vật vờ về phía hạ nguồn, bây giờ con nước ròng, chỉ vài giờ nữa là con nước lớn., những đám lục bình tơi tả, trôi nổi lại xuôi về phía thượng lưu, trôi hoài, trôi mãi, trôi đến khi bị sóng đánh, bị chân vịt chiếc máy đuôi tôm cuộn nát, bầm giập, tả tơi và chìm lỉm dưới đáy sông đục ngầu, coi như kết thúc một đời bèo bọt. Liên tưởng đến những nhân vật trong câu chuyện, thân phận của họ có khác gì kiếp lục bình trôi nổi, tôi nảy ra ý tứ và đặt tên cho tiểu thuyết đầu tay của mình là “Như lục bình trôi“.
Mời bạn đón đọc.