“…Mặt trời đã nghiêng về phía Tây, chói chang mà ấm áp. Nắng vàng như lỏi mít. Xa xa, những đầm sen đang nở rộ, đỏ thắm giữa một nền xanh biếc của biển lúa và cỏ cây. Ao đầm, nước lấp loáng như gương. Gió như mang theo tiếng hát, tràn qua biển lúa, gợn thành những lượn sóng dài, làm tung những cụm đế già đầu bạc trắng, và rập rờn chạy đến tận chân trời. Trong một vùng năng xanh mướt, một bầy trích bỗng rộ cánh bay túa lên. Những con trích mình xanh lấp lánh, mỏ đỏ chân son, lượn đi lượn lại theo đàn người. Rồi chúng rã bầy, từng đôi trống mái, chia cánh ra đi. Chúng gọi nhau, bay khắp cả một khoảng trời. Và từ xa, nơi phương trời đông bắc, những đám mây mang nước về cho cánh đồng, đang hàng đàn hàng lũ kéo nhau về. Dưới sân lễ, đơn vị vũ trang vừa qua khỏi lễ đài thì Vân ngoái lại, tôi đưa tay vẫy chào lại Vân mà không cầm được nước mắt….Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ mãi cái hình ảnh cuối cùng ấy, trước lúc ra đi…” (Trích “Nhật ký người ở lại”).