… Phi Phụng ở chung với Duy Linh được năm sáu tháng, bởi tình riêng của Duy Linh như vậy nên ban ngày thấy mặt nhau hoài thì Duy Linh vui vẻ vô cùng, còn ban đêm nằm một mình thì anh ta sầu não không xiết kể. Lần lần anh ta không đau mà ốm, ngoài mặt thì tươi tắn, còn trong lòng thì héo hắt. Có đêm anh ta đau đớn buồn rầu quá chịu không được nữa mới tính để sáng ngày tỏ phức tình riêng với Phi Phụng một lần cho rồi, miễn là mình được phỉ nguyền thì thôi, ai dèm pha, chê cười tự ý họ.
Đã quyết như vậy rồi nhưng qua ngày sau, Duy Linh thấy Phi Phụng vào ra chuyện vẫn như thường, giọng thân thiết chẳng khác nào anh em ruột, cách đứng ngồi chẳng có chi bợ ngợ, thì anh ta bất nhẫn nên từ sớm mai cho đến xế, có nhiều dịp vắng vẻ, mà anh ta rụt rè ái ngại không dám hở môi…
Trích trong tiểu thuyết Nhân Tình Ấm Lạnh của Hồ Biểu Chánh.