Người Tình Liêu Trai – Truyện Không Đọc Lúc Nửa Đêm:
“… Bỗng tôi chợt nhớ, lúc tối khi thấy cha con Thi lên xe thì có mang theo hành lý, sao bây giờ ngoài chiếc túi xách trên tay Thi học không mang theo gì cả?
Tôi vội vã nhảy phốc lên xe, đến hàng ghế lúc nãy tôi và cha con Thi ngồi, cúi nhìn quanh quất nhưng không thấy gì.
Lạ thật! Tôi lẩm bẩm. Rõ ràng lúc nãy, ông già trước khi ngồi xuống còn cẩn thận đẩy cái giỏ xách sát vô gầm ghế ngồi mà?
Nhìn sang người khách ngồi đây bên cạnh, ngang hàng với ghế của tôi, tôi cất tiếng lễ phép:
– Cô ơi, lúc nãy cô thấy ông già ngồi đây xuống xe có đem theo túi hành lý không cô?
Người phụ nữ ngồi bên trố mắt nhìn tôi, hỏi lại:
– Ông già nào?
– Thì… ông già với cô gái ngồi cạnh cháu từ tối đó!
Tôi cũng giương mắt lên nhìn.
Người phụ nữ ngạc nhiên:
– Ủa, từ tối tới giờ tôi thấy cậu chỉ ngồi một mình thôi mà, làm gì có ông già hay cô gái nào ở đây?
Tôi phản đối:
– Rõ ràng có ông già và cô gái ngồi cạnh cháu mà! Lúc này cháu và cô gái còn xuống xe cùng lúc với nhau…
Người phụ nữ bật cười:
– Tôi đi ông tướng! Chắc nãy giờ ngủ mê hay sao thế?
– Không, rõ ràng là có…
Tôi quả quyết.
Người phụ nữ lắc đầu, không thèm tranh cãi gì với tôi nữa. Một vài người khách ngồi gần đó bắt đầu ngoái lại nhìn tôi với vẻ ái ngại. Một bà trung niên ngồi ở hàng ghế sau nhoài người lên bảo:
– Cậu nói sao chứ? Từ lúc xe khởi hành ở Sài Gòn đến giờ chỉ có cậu ngồi ở hàng ghế này thôi, làm gì có ai bên cạnh!
Thoáng rùng mình, cái cảm giác lành lạnh lúc nãy lại ập đến với tôi….”.
Mời bạn đón đọc.