Người Đi Tìm Bóng Tối:
“Tôi bị chứng mất ngủ mãn tính. Chẳng biết từ lúc nào, có lẽ từ ngày nàng đi qua sông và không bao giờ về nữa. Tôi nhớ hôm ấy tôi ngồi ở cầu tàu nhìn theo bóng nàng trên mũi tàu đang đi xa dần. Bỗng nhiên chiếc tàu chao nghiêng, khiến ánh mặt trời phản chiếu vào tấm kim loại bọc bên thân tàu rọi thẳng vào mắt tôi. Ánh sáng chói chang ấy như xuyên thẳng vào óc tôi, và từ ấy, tôi bắt đầu sợ ánh sáng.
Tôi không ngủ được khi còn có ánh sáng xung quanh. Tôi chờ đêm đến với nỗi khắc khoải của một người thèm được một giấc ngủ tử tế. Khi hoàng hôn buông xuống bên thềm và ánh ráng đỏ cuối cùng khi giờ ngủ đang nhích gần lại.
Nhưng tôi luôn cảm thấy thất vọng khi tôi thật sự cần được ngủ. Ánh sáng từ khắp mọi nơi như dồn về, tụ lại quanh tôi, nhảy nhót múa may làm tôi hoa mắt. Tôi không thể ngủ được. Tôi cần tìm một nơi hoàn toàn tối. Chỉ có bóng tối tĩnh lặng mới trả cho tôi giấc ngủ yên bình, mà từ lâu lắm rồi, tôi không được hưởng.
Đêm. Tôi đi lang thang ra phố. Ánh sáng khắp mọi nơi làm tôi nhức mắt. Tôi cố vắt óc để nghĩ ra nơi nào có thể cho tôi bóng tối trọn vẹn. Tôi chui xuống gầm cầu. Nơi ấy tối thật, nhưng chốc chốc lại có xe chạy qua và ánh sáng vẫn luồn vào được. Trăn trở mãi, tôi đành gác lại giấc mộng được đánh một giấc ngon lành.
Ngày. Ánh sáng mặt trời như tra tấn, hành hạ tôi. Một ngày sao dài quá. Mùa nào cũng thế, từ lúc mặt trời lên cho đến lúc mặt trời lặn như dài gấp năm lần ban đêm. Có lẽ tôi không biết làm toán, tôi quên cách tính giờ, tôi quên làm phép chia và tính phân số, nhưng quả thật, với tôi, cái tỷ lệ ngày và đêm ước chừng như thế.
Tôi lại đi tìm bóng tối.
Đêm. Tôi xuống biển. Mặt biển êm ả, phẳng lặng. Từng lớp sóng nhẹ nhàng xô lên các như chiếc lưỡi mềm của con chó nhỏ liếm lên tay tôi ngày còn bé. Bóng tối phủ đầy bờ biển nhưng ánh sáng vẫn chập chờn xung quanh. Ánh sáng của hàng trăm tàu đánh cá xa xa như có đôi cánh tới tấp bay đến tôi, vây lấy tôi. Tôi nắm sấp, mặt úp vào đôi tay. Ánh sáng lẻn vào kẽ tay tôi, thúc vào mí mắt. Tôi chịu, không thể ngủ được.
Tôi ước sao mình có thể thở dưới nước. Tôi có thể trầm mình vào làn nước đen thẫm kia và làm một giấc ngon lành. Tôi ghen với loài cá được ngủ dưới nước trong bóng tối êm ả. Nhưng tôi nghĩ lại. Chưa chắc dưới ấy hoàn toàn tối. Tôi nhớ tôi từng đọc được ở đâu đó rằng dưới đáy biển đêm có nhiều loài sứa, san hô và ngay cả cá có khả năng phát sáng. Tôi thôi không ghen với cá nhưng tôi lại phải đi tìm chỗ khác.
Ngày. Tôi đi lại, làm việc, cố không để ánh sáng quấy nhiễu tôi. Tôi xin làm việc ở tầng sâu nhất dưới lòng đất. Tôi rời nhà trước bình minh và rời sở sau hoàng hôn. Tôi không xem truyền hình, không đi xem phim, tôi hạn chế tối đa những lúc cần dùng đến máy vi tính . Tôi tập nhuần nhuyễn cách đi lại, sinh hoạt trong nhà mà không cần bật đèn. Ánh sáng từ nhà hàng xóm hắt qua, ánh sáng đèn đường, ánh sáng từ những thứ đồ điện trong nhà toả rực như ban ngày đủ để tôi thấy lối đi lại. Đôi lúc, tôi thèm đọc sách nhưng khi nghĩ đến ánh sáng chói chang của ngọn đèn, tôi đành gác lại……”
Mục lục:
Người trong gương
Chiếc áo
Người có phép lạ
Kẻ cô đơn
Người đi tìm bóng tối
Những con rối
Những giấc mơ của người sợ bóng râm
Bốn cái hôn
Cuốn nhật ký
Hai cánh cửa
Hai cuộc tình
Mặt
Ngôn ngữ của đôi mắt
Tình nghệ sĩ
Sáu người đàn ông
Huyền thoại mưa
Người điên
……..
Mời bạn đón đọc.