Mối tình đầu, có lẽ chỉ đúng với bà – đúng với cô Thu ngày xưa. Còn với Hà, chàng thanh niên bảnh trai, con nhà giàu, được ăn học, được nuông chiều thì đã là tình thứ. Sự từng trải ít nhiều đối với phụ nữ khiến Hà như được tẩm thêm một chất men. Thu chếnh choáng trước những cơn sóng tình mạnh mẽ, cuồng nhiệt nơi Hà. Ngay cả khi bị khước từ, bị bỏ mặc, cô cũng ngất ngưởng trong tâm trạng của kẻ say. Tuy nhiên, cô gái bị phụ bạc đã không tức tưởi chạy theo, không điên cuồng đuổi bắt, không ỉ ôi van xin, không quyết liệt đi đến cùng sự thật là gia đình đã dạm hỏi cho Hà một người con gái kém xa Thu về nhan sắc nhưng giàu, rất giàu. Cô chỉ ngồi câm lặng trước biển – bờ biển ngày ấy thưa thớt bước chân và hoang vắng lắm – nơi hai người gặp nhau và yêu nhau. Ngồi cho đến khi cô thấy sợ sự thăm thẳm của biển cả và sợ sự cuồng nộ của những con sóng. Chúng có thể cuốn đi tất cả, kể cả nỗi đau còn lại, nỗi đau mà cô muốn giữ. Nỗi đau ấy khi ẩn khi hiện ngay cả những lúc bà Thu đón nhận những rung cảm yêu thương và sự che chở của người chồng, người cha của những đứa con của bà. Với bà, vết tích quá khứ không phải là hình bóng lặng lẽ mà là một bóng ma ám ảnh. Chúng ẩn nấp và lộ diện bất cứ lúc nào, nơi nào. Chúng có thể thô bạo rứt bà ra khỏi vòng tay âu yếm của chồng. Chúng còn sấn sổ chen vào chiếc giường ngủ của bà và chập chờn trong những giấc mơ mà bà không muốn mơ. Chồng bà là một người độ lượng, đủ rộng lớn và sẵn sàng chứa đựng, bao bọc con người nồng nàn chân thành yếu đuối lầm lỗi của chính bà. Nhưng, cho đến trước lúc ông rút hơi thở cuối cùng, bà Thu mới nhận ra được từ ánh mắt trăn trối của chồng nỗi đau mà ông giấu kín: Tôi yêu thương mình hết lòng nhưng tôi vẫn hận mình!". Bà vuốt mắt cho chồng và nấc lên…
Mời bạn đón đọc.