“Đời ai cũng có một người cũ và trở thành một người cũ của một ai đó..”
Trên đời này, không có gì là tự nhiên hết. Bất cứ một ai đến trong đời cũng có lý do.
Anh với em cũng chính là như vậy. Anh dạy em biết cách yêu, rồi cũng dạy em biết rằng không có gì là mãi mãi. Và hơn hết anh dạy em cách buông tay.
Em đã từng oán trách, giận dữ anh vô cùng. Khi anh ra đi chẳng lời từ biệt.
Em đã từng ước gì giá như anh cũng yêu một ai đó như cách em thương anh, để rồi sau khi họ ra đi, anh sẽ hiểu được cảm giác của em lúc này.
Em đã từng đau lòng biết mấy khi nhận ra mình chỉ là người cũ, không còn là gì, không còn quyền để thương nhớ nhau.
Nhưng rồi, khoảnh khắc anh vì ai đó đau lòng. Em lại chẳng hề cam tâm, vui vẻ đến vậy.
Phải, chắc giờ anh cũng đã hiểu nỗi đau của em khi ấy. Khi mà ngoài trời nắng ráo, chỉ vì anh ra đi, nên trong lòng em bỗng hóa mưa tuôn.
Hôm nay, anh cũng đã đau lòng rồi, vì ai đó chứ không phải em. Dẫu vậy, em còn thấy buồn hơn nữa. Vì em còn thương anh nhiều.
Mà rồi, nỗi đau của em anh cũng trải qua rồi. Có lẽ em sẽ ngừng trách anh thôi.
Ai trong đời rồi cũng sẽ là người cũ của một ai đó. Hờn trách nhau mãi cũng chẳng được gì. Em chỉ nghĩ mình nên tha thứ cho anh, không phải vì bản thân đã thanh thản để chấp nhận. Mà vì em nghĩ, trời xanh sẽ tự có an bài.
Cuối cùng, dù ai là kẻ ra đi, người ở lại. Thì chúng ta đều sẽ đóng vai người cũ của ai đó trong cuộc đời này.
Vậy thì hay là, nhẹ nhàng mà thương nhau. Dẫu là cái thương thầm lặng, cái thương chẳng được lên tiếng, nhưng mà người cũ à, em vẫn sẽ thương anh…
Mời bạn đón đọc.