Xem sách hay

Ngôi Trường Không Nổi Tiếng

Mua ở đâu?
Lưu Thị Lương

Lưu Thị Lương

Ngôi Trường Không Nổi Tiếng (Truyện Dài):

“Tục ngữ có câu: “Nhà sạch thì mát”, còn đối với Khánh Tâm, nó đổi chệch đi chút ít: “Lớp sạch thì… dễ thở”. Vì nó không bị má la. Má nó không bị khiển trách. Cả nhà sẽ được vui vẻ, no ấm.
Bởi vậy, hoan hô quét!
Bởi vậy, Khánh Tâm chẳng tủi thân mặc cảm gì hết. Nó bình thản làm cái việc lao động chân tay một cách hăng hái mà có lắm kẻ tỏ ra ái ngại tội nghiệp.
Bởi vậy, sau khi thu dọn gọn gàng năm phòng kia quay lại, mồ hôi ròng ròng đầu cổ, mình mẩy rít rịt, Khánh Tâm muốn quơ chổi mà đuổi khi thấy hai đứa kia vẫn ngồi cặp kè bên nhau, khò khè than thở.
Nó đứng ở cửa sau, thò đầu vô nói giọng bực bội.
– Thôi mà, đi chỗ khác cho tui quét rác sạch sẽ, để lớp người ta còn học nửa chứ.
Giọng con gái nghẹn ngào gắt gỏng.
– Bữa nay nghỉ.
– Mấy người nghỉ kệ thây mấy người. Phải tránh chỗ cho người ta học chứ. Đứng lên. Đi ra ngoài. Lẹ lẹ đi.Ưu tiên đặc biệt nảy giờ gần nửa tiếng rồi. Khóc nhiều là bị… khát nước cho coi.
Thằng con trai khẽ nhếch mếp cười:
– Nó nói đúng đó chớ. Khát thiệt.
Đứa con gái hít mũi nghe cái rột
– Tui mới đúng hơn.
– Hả? Là sao?
– Là tối nay lớp này nghỉ. Thầy dặn trứơc rồi.
– Nhưng mà tôi vẫn phải quét. Để lớp dơ, cô hiệu phó kỹ luật la dữ lắm. Làm ơn đi mà.
Đôi nam nữ vẫn còn bịn rịn, chưa chịu nhổm mông lên. Có vẻ như chúng muốn ngồi chết dí ngay tại chỗ, muốn làm một cặp tình nhân hoá đá, bắt chứơc sự tích hòn vọng phu trong truyện đời xưa…
… Tới chừng ngẩng lên, thấy nét mặt nghiêm khắc của Thầy Trữ Tình, Khánh Tâm lật đật phân bua:
– Đừng la em thầy ơi. Không phải lỗi của em. Tại hai đứa kia đó thầy.
– Sao? Có chuyện gì?
– Tụi nó cứ ngồi khóc riết. Đuổi cũng chẳng chịu đứng lên. Nó còn nói là phòng này tối nay nghỉ học.
– Đúng.
– Rồi em mới nhát nó là cô hiệu phó lên tới. Cái rồi… thầy xuất hiện.
Thầy Trữ Tình nháy mắt, cười khà khà.
Khánh Tâm cười hi hi, quét lẹt xẹt tăng tốc.
…”

“Lan Hài vừa nói vừa ngồi xích sát vào lưng Trọng Nam, ra hiệu thúc hối Mai bằng cả tay vẫy vẫy lẫn chân nhịp nhịp.
Nó ra lệnh:
– Vô cất xe mày đi. Tống ba cho gọn, vừa lẹ nữa.
Mai nhắc lại:
Tống ba hả?
Lan Hài có triệu chứng sắp sửa sừng sộ vì thói quen xấu ăn hiếp bạn bè.
– Ba đứa có một chiếc xe thì tống ba chớ tống mấy? Hỏi gì nghe giống… ruột thừa quá!
Nhưng Mai thản nhiên leo lên chiếc xe đạp mà nó đang giữ trong tay.
Nó lắc đầu:
– Tao không tống.
Chân nó co lên, chuẩn bị nhấn xúông bàn đạp.
Chưa hết, nó lại còn ra điều kiện tiếp, hơi hơi giống giống tối hôm qua:
– Tao đi xe của tao. Nếu tụi bây không thích thì tao trở vô nhà, gọi tụi bạn kia tới. Đi chơi với tụi nó chắc cú hơn đi làm công tác với cái bản mặt mày đó, Hài à.
Mai bứơc xuống đất, điệu bộ của nó như sắp trở đầu xe dắt vô nhà. Rất dứt khoát.
Nhưng nó còn chưa quay hẳn lưng lại.
Nó hất mặt thách thức:
– Tính sao đây?
Lan Hài thở khì ra tiếng, chịu thua con bạn mà nó thấy có bổn phận phải giúp đỡ.
Nó nói, giọng nói cố hết sức giữ hoà khí:
– Tính theo mày. Đựơc chưa?
Nó thúc lưng Trọng Nam:
– Đi. Nhớ chạy chậm chậm chờ xế điếc nghe mậy.
Mai nhanh nhẹn phóng xe chạy trước. Nó bấm chuông reng reng, miệng la lối đùa giỡn:
– Dzô… Dzô… Tránh ra… Tránh ra… Chặng chung kết đua xe đạp chậm tới đây!
Lan Hài kêu í ới sau tai Trọng Nam:
– Ê, con Mai kia, đừng lợi dụng đường hẻm rắc rối quăn queo đặng cắt đuôi, đem tụi tao bỏ rơi giữa xóm nghe mậy.
lại còn đập lưng thằng bạn nghe bịch bịch:
– Đuổi theo! Đuổi theo! Coi chừng nó chạy trốn mất dấu bây giờ kìa.
– Yên tâm đi.
Trọng Nam chỉ cần khẽ lắc cổ tay là đã cặp kè được với Mai trong lòng con hẻm rộng.”
(Trích đoạn trong Ngôi Trường Không Nổi Tiếng)

Mục Lục:
Phần I: “Chà chân trâu”
Phần II: Vẫn còn dương tính
Phần III: Bài thơ ra đường
Phần IV: Mối tình Yaourt.

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?